Cơn Mưa Mang Nỗi Nhớ

Chương 46: Phải Trả Cả Vốn Lẫn Lãi



Đến chính cả Gia Ân và Thanh Nhã cũng phải sững người. Vậy là từ khi sinh ra cậu không phải là con ruột của nhà đó và đã bị chính người mẹ mà mình luôn kính trọng dắt mũi hết lần này đến lần khác

Chỉ vì mẹ cậu không thích Gia Ngôn vì anh là con của người vợ cả quá cố nên đã hết lần này đến lần khác bỏ mắm dặm muối làm cậu nghĩ rằng Gia Ngôn thực sự là người xấu

“Mục đích anh trở về đây không chỉ là để tìm em mà còn muốn lấy lại tất cả mọi thứ mà cha anh đã để lại cho anh nhưng lại bị người vợ hai chiếm đóng, cậu đã bị mẹ của mình dắt mũi hết lần này đến làn khác mà không hay biết sao Gia Ân, cha tôi sau một khoảng thời gian ly hôn và nghe tin mẹ tôi qua đời do tai nạn giao thông thì đã tìm hiểu tất cả mọi chuyện và biết hết rồi, cuối cùng ông ấy đã chọn cách tự sát trong phòng để tạ lỗi với người mẹ quá cố của tôi vì đã gây một nỗi đau quá lớn cho bà, cả đời này tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ cậu đâu Phong Gia Ân!!!”

Gia Ngôn nói bằng giọng nanh thép. Gia Ân thì hoàng hồn, gục ngã tại chỗ. Cậu không thể tin mẹ ruột mình lại là người không có đức tính của con người như vậy, cậu mặt trắng bệch không còn giọt máu, nước mắt thì bắt đầu chảy ra từ khoé mi

Gia Ân nước mắt lã chã cúi đầu chạm đất và nói

“Tôi thay mặt người mẹ đã gián tiếp giết chết bố mẹ của anh thật lòng xin lỗi, tôi dùng cả danh dự của mình xin anh hãy rộng lòng tha thứ cho mẹ tôi, chắc chắn tôi sẽ bảo với bà ấy ra đầu thú tất cả tội ác của mình, xin anh hãy tha thứ cho mẹ tôi được không Gia Ngôn”

Một người luôn lịch thiệp, không bao giờ phải cúi đầu trước ai vậy mà giờ đây đang khóc lóc, đầu chạm xuống đất van xin sự tha thứ cho mẹ của mình với tư cách là một người con

Minh An nhìn Gia Ngôn hai tay cuộn thành nắm đấm, môi mím chặt. Làm sao anh có thể tha thứ cho người đã gián tiếp giết chết bố mẹ ruột mình chứ, cuối cùng anh nói

“Gia Ân, cậu không có lỗi gì cả, tôi không cần lời xin lỗi từ cậu”

“Làm ơn, tôi xin anh đấy, hãy tha thứ cho mẹ tôi, tôi sẽ cúi đầu như vậy cho đến khi anh tha thứ, làm ơn đấy”

“Không, tôi đã nói rồi, tôi không cần lời xin lỗi của cậu vì cậu không có lỗi, nếu muốn cúi thì cứ cúi, tôi không cản, thứ tôi cần chính là người mẹ đáng kính của cậu phải nhận sự trừng phạt thích đáng, phải lâm vào hoàn cảnh đau khổ đến xé tâm can như mẹ tôi đã từng trải qua mà thôi”

Gia Ngôn gằn giọng rõ ràng từng chữ. Anh muốn kẻ đó phải chịu sự đau khổ và tuyệt vọng như cái cách mà mẹ anh đã phải chịu trong suốt 3 năm từ sau khi ly hôn. Đây là có tội thì phải trả cho bằng sạch, cả vốn lẫn lãi

“Xin lỗi An An nếu em thấy anh nói những lời ác ôn này nhưng mà mối thù này anh không thể bao dung được, người mẹ đã tần tảo làm việc cật lực ngày đêm chỉ để muốn anh sống tốt phải cảm thấy nhẹ nhõm khi ở thế giới bên kia”

“Cậu đứng dậy đi Gia Ân” - Thanh Nhã lại gần nói

Minh An đi đến trước mặt rồi ngồi xuống để an ủi cậu

“Gia Ân, cậu không lỗi gì cả nên không phải xin lỗi, người có lỗi ở đây chính là mẹ của cậu, mình biết cậu sẽ đau lòng nhưng mà bà ấy đã cướp đi hai mạng người, chuyện này không phải chỉ xin lỗi là xong đâu”