"Người của mình nhưng không dạy bảo tốt thì để lại làm gì?" Châu Sa không thích cách nói chuyện của Nhật Hạo.
Đã là người của mình thì phải dạy bảo tốt. Nếu làm không được thì vứt đi hết cho rồi.
"Cô Nguyệt! Cô đừng có mà quá đáng. Đừng..."
Nhật Hạo bực bội lên tiếng không kiêng nể nữa. Anh ta không muốn cúi đầu trước một người phụ nữ yếu đuối. Nam Vinh vội chụp vai Nhật Hạo lại tránh cho anh nói lung tung. Mặt của Âu Dương Minh bây giờ đang rất đen rồi, không khí xung quanh lạnh xuống dần.
"Im miệng!" Âu Dương Minh sắt lạnh nhìn Nhật Hạo khiến anh ta vội im bật.
"Sau khi trở về cậu đổi vị trí với Đông Hải" Nhật Hạo nghe xong thì lạnh sống lưng, Đông Hải đang đảm nhiệm đảo huấn luyện Sliu mà, nơi đó đáng sợ như vậy làm sao anh ta sống nổi đây.
"Vâng" Tuy nghĩ thế nhưng Nhật Hạo vẫn gật đầu vâng dạ. Lão đại nói là thánh chỉ a.
Châu Sa có hơi bất ngờ vì quyết định của Âu Dương Minh. Dù anh có tình cảm với cô đi chăng nữa thì đấy cũng là thân tín của anh. Đâu phải dễ dàng đuổi đi là không phiền phức đâu.
"Người này để cô ta giải quyết" Âu Dương Minh liếc mắt nhìn Hạ Linh đang ngồi 1 góc.
Hạ Linh nghe thế thì có chút bất ngờ, cô tưởng tên này sẽ đáng ghét như thuộc hạ của hắn chứ. Không ngờ cũng khá được đi, nếu anh ta thật sự là gì đó của Sa cũng tốt. Ừ! Bất quá bây giờ không cần suy nghĩ đến việc này, tìm cách hành hạ tên chết bầm gây họa kia thôi.
"Được chứ?" Âu Dương Minh kéo Châu Sa vào lòng, thì thầm vào tai cô.
"Hừ!" Hơi nóng phả vào tai khiến Châu Sa rùng mình, cô quay đầu sang hướng khác. Tên này làm gì vậy chứ, chỉ muốn trút giận cho cô thôi sao.
Âu Dương Minh thấy cô gái của mình như thế chỉ khẽ cười. Anh làm như vậy vì Nhật Hạo dám lớn mật với cô.
"Này... Này cô làm gì vậy hả?? Thả tôi ra! NÀY...!" Lúc này một tiếng gào của đàn ông liên tục vang lên. Làm cả dãy đường vang vọng thanh âm gầm thét của hắn.
Mọi người quay sang nhìn thì thấy Hạ Linh, một cô nàng chưa 20 tuổi đang lôi kéo một người đàn ông gần 30 to cao một cách nhẹ nhàng. Người đàn ông bị cô lôi đi không ngừng vùng vẫy la hét, nhưng dù có thế nào cũng không thoát ra được.
Chỉ thấy Hạ Linh kéo hắn ta đi đến một miếng gạch vuông có hình hoa văn*1 rồi ấn vào.
ཀ
ཁ
ག
ང
(Chỉ mang tính chất minh họa)
Cạch... Rầm... rầm...! Bỗng từ dưới mặt đất cách bức tường cụt kia mở ra một cái đường đi xuống. Nhưng bên dưới bị bóng tối bao trùm, chỉ thấy được vài bật thang đầu tiên.
Nhóm người ai nấy đều kinh ngạc trừ Châu Sa. Kể cả Âu Dương Minh luôn bình tĩnh một bộ mặt lạnh ánh mắt của chứa đầy kinh ngạc.
Bọn họ thật không ngờ Hạ Linh vậy mà có thể mở được lối đi trong nơi này. Cũng thật kinh khủng đi.
"Tối như vậy... Chi bằng có người hi sinh đi nhỉ?"
"Áaaaaa.... Khôngggg..." Hạ Linh vừa dứt lời, thẳng tay quăng hắn ta xuống phía dưới. Chỉ còn lại tiếng gào thét bất lực vang vọng lại.
Nhật Hạo thấy cảnh này liền hít một ngụm khí lạnh. Anh ta thật may mắn khi lão đại không bảo cô ta xử luôn cả anh. Mới đầu Nhật Hạo chỉ tưởng Hạ Linh sẽ đánh tên kia một trận thôi, thật không ngờ một khi ra tay lại như vậy quyết đoán.
Tỏm... *xôn xao*
Đến lúc nghe thấy tiếng động phía dưới mới biết được ở dưới có nước. Theo âm thanh tên kia rơi xuống còn có tiếng mặt nước dao động nhẹ.
"Đi nào, bật Flash lên" Hạ Linh lấy điện thoại trong túi ra rồi bật đèn Flash chiếu xuống đường đi đầu tiên.
Châu Sa cũng bật Flash lên rồi chủ động cầm tay Âu Dương Minh đi xuống.
Hành động này của cô thật khiến anh hài lòng mà. Cuối cùng cô bé này cũng biết chủ động hơn rồi.
Ngọc Nhiên thấy vào lúc này Châu Sa không quan tâm cô thì lòng lại chua xót. Kể từ khi Hạ Linh xuất hiện, hình như cậu ấy không hề nhớ tới sự tồn tại của cô nữa. Ngọc Nhiên mím chặt môi đi theo phía sau Tư Uy.
~~~~
Cầu thang u tối lúc nãy được đèn flash chiếu rọi có thể nhìn được xung quanh. Hai bên đường đi trống không, không có bất cứ thứ gì để bám vào, nếu bất cẩn sa chân cũng có thể té xuống phía dưới.
Không ai dám không cẩn thận trong lúc này. Vì ban nãy đã có người mắc sai lầm nên Hạ Linh bảo khi đi phải nhìn xuống dưới chân, tránh lại chạm phải cái công tắc cơ quan ngầm quái quỷ nào nữa.
Cũng vì lúc nãy bọn họ được thấy thủ đoạn của Hạ Linh nên bây giờ không ai dám lên tiếng nữa. Chỉ ngoan ngoãn đi theo sau.
Lúc này chỉ còn lại giọng nói của Hạ Linh và Châu Sa đang vui vẻ nói chuyện. Hai người nói gì thì mấy người kia nghe không hiểu tí nào.
Thật là hai con người kì quái mà!
"Cậu nói xem, nơi này của ai?" Hạ Linh hứng thú vừa đi vừa hỏi Châu Sa.
"Không chắc"
"Rõ ràng là cậu đã biết, sao lại không chắc chứ" Hạ Linh nghe câu trả lời của Châu Sa xong thì bĩu môi.
Đến Hạ Linh cô còn đoán ra được, sao Châu Sa lại không thể. Đúng là lừa người mà.
Âu Dương Minh ở gần hai người nhất nên cũng nghe được. Chỉ là anh không biết "Ai" ở đây rốt cuộc là người nào. Nhưng anh cũng có chút tò mò rằng người nào có thể xây nên một cái nơi thế này.
~~~~~~
*1
Đây là tiếng Tạng. Những kí tự phía trên là phụ âm cơ bản trong tiếng Tạng.