Khi Châu Sa bước vào phòng thì nhìn thấy bóng lưng vững vàng nhưng chứa đầy sự cô độc của Âu Dương Minh, không biết vì sao cô có cảm giác đau lòng. Nhật Hạo sau khi đưa cô vào rồi thì lui ra ngoài canh cửa.
"Không biết Âu Tổng mời tôi đến để làm gì?" Thấy anh mãi đứng đó nên Châu Sa lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
"Em thấy...Tôi có thể làm gì em?" Âu Dương Minh xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt cô.
"Tôi không..." Châu Sa thật không biết nên trả lời thế nào. Không lẽ nói là anh có ý nghĩ xấu xa với cô sao?
Âu Dương Minh tay đút túi quần vẫn đứng đó nhìn cô. Thấy cô không trả lời anh cũng không vội, anh thật muốn biết cô bé này sẽ làm gì tiếp theo đây.
Châu Sa bị nhìn như thế bất giác liền có chút mất bình tĩnh, sao lại thế này. Từ khi nào cô lại không kìm chế được cảm xúc của bản thân vậy? Rõ ràng chỉ bị nhìn thôi mà, sao lại thất thố như bị thấy hết thân thể đâu.
"Chọc em thôi" Thấy khuôn mặt cô bắt đầu ửng hồng Âu Dương Minh không chọc cô nữa. Anh đi lại ghế sofa ngồi xuống, hất cầm sang đối diện ý bảo cô cũng ngồi xuống đi. Châu Sa nghe lời sang đó ngồi xuống.
"Không thể mời em ăn cơm sao?"
"Có thể chứ, nhưng mà Âu Tổng đâu cần làm thế" Châu Sa gật đầu rồi lại lắc đầu khiến người ngồi đối diện ánh mắt chứa ý cười không thôi. Bé con của anh thật đáng yêu! Chỉ là vì sao cô còn gọi anh là 'Âu Tổng'? Người khác phải gọi anh như vậy, nhưng cô thì không được.
"Gọi là gì?" Âu Dương Minh híp mắt nhìn cô. Châu Sa sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân thì bây giờ cô đã quay lại trạng thái vốn có của mình. Thản nhiên nhìn vào ánh mắt của anh không hề có gì gọi là sợ hãi như người khác.
"Âu Tổng"
"Gọi là gì?" Vẫn chưa nghe được câu trả lời mình mong muốn, Âu Dương Minh vẫn tiếp tục.
"Là Âu Tổng" Không lẽ cô gọi không đúng hay sao mà anh cứ hỏi như thế.
"Em gọi tôi là gì?Hửm." Giọng nói của anh bỗng lạnh hơn vài phần. Kì thật, cô là một người thông minh, phải biết được anh đang không hài lòng điều gì rồi. Vậy mà cô cứ làm lơ đó đi, thật không nghe lời mà.
"Minh" Châu Sa khẽ nuốt ngụm nước bọt, như này nghe cũng quá thân mật đi.
"Ngoan lắm" Minh? Thật ngọt ngào mà. Tuy lần đầu có người gọi anh như vậy nhưng nghe thật thích. Anh chỉ cần một mình cô gọi mình như vậy thôi.
Tiếp đó 2 người cùng nhau dùng bữa tối. Rồi anh lại đưa cô về nhà.
~~~~~~~~
Trước cửa nhà cô
Một chiếc Rolls-Royce đen đậu ngay đó. Bên trong xe là hình ảnh một người đàn ông nét mặt có chút dịu dàng đang xoa đầu người còn gái bên cạnh. Mà người con gái bên cạnh anh ta thì mở trừng mắt ra như đang gặp quỷ.
'Anh ta đang xoa đầu cô, không những không đẩy anh ta mà cô còn không bài xích nữa. Cơ hồ cô muốn nhiều hơn 1 cái xoa đầu từ anh' Châu Sa không biết lý do mình không phòng bị bất cứ điều gì với Âu Dương Minh. Nhưng cô biết chắc rằng cô có chút rung động với người đàn ông bá đạo này rồi. Nhưng như vậy thì thế nào? Cô thích anh, anh cũng sẽ thích cô sao? Chuyện này thật hoàng đường mà.
"Tạm...tạm biệt" Châu Sa không muốn nghĩ nữa, mặt cô không tự nhiên lắm mà nở nụ cười miễn cưỡng với Âu Dương Minh.
"Ngủ ngon" Âu Dương Minh đương nhiên nhìn thấy nét mặt ấy của cô. Anh cũng biết cô như vậy đều do anh mà ra. Nhưng thế thì sao? Anh muốn cô từ từ chấp nhận anh, anh không muốn ép cô, không muốn gây tổn thương cho cô dù chỉ một chút!
Trên chiếc giường lớn, ánh trăng chiếu rọi xuyên qua khung cửa sổ hắt lên sàn nhà. Châu Sa nằm trằn trọc trên giường. Cô không tài nào ngủ được a. Đầu cứ nghĩ tới cái xoa đầu đó mãi. Cô muốn thứ khác từ anh. Chính xác hơn là tình cảm của anh. Cô chưa bao giờ yêu ai cũng như không dám yêu.
Vì tình yêu như là một viên kẹo đủ vị, vừa ngọt ngào làm người ta lưu luyến vừa cay đắng làm người ta khổ sở.