Nếu mọi chuyện suôn sẻ, Tô Nhược Hi bây giờ nên có chút phản ứng.
Nhưng mà Trần Lạc Thần nhìn về phía mọi người, chỉ thấy mọi người ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía sau.
Bao gồm cả đại thúc luôn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lúc này có chút kỳ quái, mở to nhìn chằm chằm.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Trần Lạc Thần ngạc nhiên.
“Trần Thiếu, thành công! Thành công! Nàng ở ngay sau ngươi, thật sự là chị Thiên Tiên!”
Lực Bá run rẩy nói.
Trần Lạc Thần vô thức quay đầu lại.
Mí mắt không khỏi kịch liệt nhảy lên.
Trước mắt anh, là một người phụ nữ mặc áo trắng đang lơ lửng.
Nàng có một khuôn mặt lạnh lùng, nhưng, đẹp quá, khiến người ta phải run sợ.
Vân Tình lúc trước nhìn thấy trong quan tài, tuy rằng hai người nhìn gần giống nhau, nhưng không biết tại sao, nữ tử áo trắng thật nhẹ nhàng tinh xảo.
Và việc Trần Lạc Thần quay lưng lại, cũng khiến cho khóe miệng nữ tử áo trắng nở nụ cười mất hút.
Nụ cười này dường như tỏa ra sự sống ( kiểu nụ cười tỏa nắng hoặc là nụ cười chết mê chết mệt – tùy ae tưởng tượng.
Tóm lại là nụ cười quá đẹp để diễn tả)
Nó làm cho người ta cảm thấy như gió xuân.
Nụ cuời này theo Trần Lạc Thần nghĩ thì chỉ các vị thiên thần mới có được.
“Đã mấy vạn năm rồi, nhưng không ngờ rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau như thế này!”
Cô mỉm cười bay tới trước mặt Trần Lạc Thần, nâng cổ tay lên, vuốt má Trần Lạc Thần.
Ừng ực….
Trần Lạc Thần không khỏi nuốt nước bọt: “Nữ tử áo trắng, Tôi … Tôi không phải là chồng của cô, tôi tên là Trần Lạc Thần, năm nay tôi mới hai mươi lăm tuổi!”
“Khi ngươi nhớ lại quá khứ, ngươi sẽ hiểu, ta chờ ngươi!”
Áo trắng nói.
“Ta tên là Tử Yên, ta biết ngươi hiện tại nhất định không nhớ rõ tên của ta!”
La Tử Yên nhẹ giọng nói.
“ừm!”
Trần Lạc Thần vô thức gật đầu.
Mà Trần Bình An, trong mắt nhìn La Tử Yên, ngoài vẻ kinh ngạc nhìn thần sắc, còn có một tia cung kính.
Thật không hiểu sao Tiểu Thần lại có được sự sủng ái của con gái Thiên Tiên.
Ngươi biết không, nàng và Lăng Tiêu, Chiến Thần, là tình nhân lưu truyền, đều có địa vị rất cao trong vực giới!
Phương Kiến Niếp nhìn cô ấy, nhưng trong lòng lại có chút phiền muộn không giải thích được, bởi vì người phụ nữ này quá xinh đẹp, ngay cả Phương Kiến Niếp cũng ghen tị.
“Chị Tử Yên, chị vẫn chỉ là linh hồn, rất yếu ớt, tôi đã giúp chị tìm một thân thể thích ứng, có thể tạm thời chiếm hữu thân thể của chị ấy!”
Trần Lạc Thần thu hồi tâm tư nói.
“Được, nhưng mà, ta chỉ cần mượn nàng một đêm để khôi phục Nguyên Thần của ta.
Sau đó ta tạm thời sống trong mặt dây chuyền ngọc huyết rồng!”
La Tử Yên khẽ cười..