“Chúng tôi tìm thấy Phong thiếu trong rừng rậm.
Hắn bị Trần Lạc Thần và người của Trần Lạc Thần đánh trọng thương, hơn nữa Trần Lạc Thần đã gieo một thứ độc dược kỳ dị vào trong cơ thể Phong thiếu.
Khi tôi cứu Phong thiếu, hắn còn chút hơi thở, Trần Lạc Thần bây giờ đã trốn vào rừng rậm!”
“Cái gì? Trần Lạc Thần!”
Cổ Nguyệt Hồng đỏ hoe vì hận.
Lúc này, bà đến với Cổ Phong với lòng thương hại.
“Cổ Phong, ngươi còn có thể nghe được bà nội nói chuyện không? Đừng lo lắng, bà nội nhất định sẽ bắt được Trần Lạc Thần chém thành trăm mảnh!”
Vuốt ve má Quý Phong, Cổ Nguyệt Hồng nói.
Ầm!
Và vừa chạm tay vào, Cổ Phong đột nhiên mở mắt ra, giơ chân lên một cước đá mạnh vào bụng Cổ Nguyệt Hồng.
Cổ Nguyệt Hồng không chút phòng bị.
Không có thời gian dùng sức để chống lại.
Hiện tại, bà ta trực tiếp bị đá ra ngoài và đập xuống đất rất nặng nề.
“Hả? Bà nội!”
Cổ Vũ Tiêu sửng sốt.
“Đừng qua, đừng tới gần ta!”
Cổ Phong hét lên một cách cuồng loạn.
“Ta! Ta không sao, nhìn Cổ Phong một chút, ta thấy hắn đã bị tra tấn và phải chịu đựng rất nhiều!”
Cổ Nguyệt Hồng nói với khóe miệng rỉ máu.
Cổ Nguyệt Hồng biết cháu mình nhất định bị tra tấn quá nhiều, chính vì vậy mà bà tâm tính bất thường ( kiểu dạng bị tâm thần), cho nên coi mình là Trần Lạc Thần, muốn đánh chết chính mình.
Cổ Phong! Tại sao con lại bị tra tấn như vậy? Trần Lạc Thần chết tiệt này, bà sẽ tự tay bóp chết hắn và trả hận cho con.
Cổ Nguyệt Hồng trong lòng cảm thấy hung ác, trong mắt lộ ra sát ý nồng nặc.
Nhưng dù sao Cổ Phong đã trở lại, đó là một tin mừng đối với Cổ gia.
Trong khoảng thời gian này, Trần Lạc Thần đã xuất hiện rồi, Cửu La Môn và Cổ gia thậm chí còn tiến lên vây bắt Trần Lạc Thần cho bằng được.
Có như vậy, Cổ Nguyệt Hồng cũng có thể thả lỏng trong lòng, toàn tâm toàn ý cùng Cửu La Môn đi tìm Trần Lạc Thần đó.
Cổ Phong ở Cổ gia dưỡng thương.
Chiều hôm đó, Cổ gia đã hơi vắng vẻ.
Cổ Phong bước xuống giường bệnh trong phòng.
“Phòng giam dưới lòng đất giam giữ Tiểu Phi và Thiết Thành nên thuộc về mật thất của Cổ gia, ngay cả người hầu thân cận Cổ Phong cũng không biết.
Xem ra Cổ Nguyệt Hồng lão già này thật là gian xảo! Giữ bí mật cũng rất cẩn thận!”
Nụ cười gượng gạo bất lực của Cổ Phong lóe lên một tia sáng trong mắt anh.
Không sai, mặc dù Cổ Phong vẫn trông giống như một phong cách Cổ Phong, nhưng bây giờ không còn giống như ban đầu.
Hắn chinh là Trần Lạc Thần sau khi hóa trang.
Đây là một phần trong kế hoạch của Trần Lạc Thần, vốn dĩ anh nghĩ ra ý tưởng này, mượn danh tính của Cổ gia, trà trộn vào Cổ gia, đảo lộn mọi thứ của Cổ gia, rồi thăm dò một số chuyện bên trong.
Nhưng bây giờ không dùng đến, nhưng có thể sử dụng danh tính này để cứu hai huynh đệ của anh một cách dễ dàng.
Từ trưa, Trần Lạc Thần đã bắt dò xét từng người, nhưng không ai biết lối vào ngục tối Cổ gia ở đâu.
Làm cho Trần Lạc Thần có chút phiền muộn..