CHƯƠNG 104: CẬU MUỐN CHẠY ĐI ĐÂU
“Cậu Trần, hiểu lầm, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi!”
Lý Kiến Sơn gần như là sắp khóc.
“Hiểu lầm cái gì vậy? Em cũng sắp không sống nổi ở Kim Lăng nữa rồi, mau mau đuổi học em đi!”
Trần Lạc Thần lại muốn ký vào.
“Cậu Trần, sai rồi, thật sự sai rồi, thật ra thì chuyện này, có thể giải quyết bằng cách đưa ra biện pháp kỷ luật cho em thôi, là do thầy nghe lời người khác, mới đuổi học em!”
Nếu để hiệu trưởng biết, mình lại đuổi học cậu Trần ở Kim Lăng này, thì mình có thể chết đó.
Không cần biết là làm gì, chuyện mình đuổi học cậu Trần, đủ khiến mình chết trăm nghìn lần rồi!
“Được rồi, vậy thầy nói chuyện tiếp theo, nên làm gì đây? Mạnh Mỹ Dung đã yêu cầu một học sinh làm như vậy trước nơi đông người, đây chính là tổn thương nghiêm trọng đến lòng tự trọng của người khác!”
Trần Lạc Thần không biết mình đã thay đổi từ khi nào.
Không còn xấu hổ và hèn nhát như trước kia.
Bây giờ Trần Lạc Thần có thể nói bất cứ thứ gì mà mình muốn.
“Cậu Trần cứ yên tâm, chuyện này thầy nhất định sẽ xử lý thật công bằng!”
“Ngoài ra, dùng danh nghĩ của Bình Phàm, quyên góp cho bạn học Hách Lan Lan một tỷ năm, sau này sẽ đưa tiền cho thầy, cảm ơn!”
“Em quá khách khí rồi!”
Lý Kiến Sơn cười ha ha.
Lúc này Trần Lạc Thần mới gật đầu.
Đứng lên, rời đi.
Ngoài cửa.
“Ôi, Trần Lạc Thần này vẫn bị đuổi học, học ba năm ở trường học rồi, kết quả lại không tốt nghiệp được, ha ha…”
Mạnh Mỹ Dung ôm bả vai miễn cưỡng cười.
“Bị đuổi là phải rồi, tốt nhất là không sống nổi mà ra khỏi Kim Lăng, dám đánh Hào Hào nhà chúng ta!”
Mấy nữ sinh này vẫn chưa hết giận đâu.
Mà lúc này, cửa cuối cùng cũng mở ra.
Kể cả Mạnh Mỹ Dung ở bên trong, cũng muốn chen lên, chế nhạo Trần Lạc Thần một trận.
“Bạn học Trần Lạc Thần, chậm một chút, lúc đầu chỗ này có xây một bậc thang nhỏ!”
Nhưng màn trước mặt này, khiến cho bọn họ trợn tròn hai mắt.
Thấy Lý Kiến Sơn nhẹ nhàng dìu Trần Lạc Thần.
Bậc thang đó cũng chỉ có cao một hai cm, cũng không có coi là bậc thang, Lý Kiến Sơn sợ Trần Lạc Thần ngã đập đầu sao?
Mẹ ơi, đây là tình huống gì vậy?
Miệng của Mạnh Mỹ Dung cũng mở to.
“Chủ nhiệm Lý, Trần Lạc Thần nó…”
“Nó cái gì mà nó, tôi đã hiểu được tình hình, tôi muốn hỏi cô cô giáo Mạnh, nếu không phải là bạn học Trần Lạc Thần nói, tôi cũng không biết, cô lại để một bạn học nữ đứng ở nơi đông người giơ bảng, cô ở chỗ này muốn chụp ảnh nhóm đúng không?”
“Hả? Chuyện này rõ ràng tôi đã nói cho…”
“Tôi không biết, nói tóm lại, cô giáo Mạnh cô đã chà đạp lên lòng tự ái của học sinh một cách quá đáng, vốn dĩ lần này, chúng tôi muốn đưa cho cô danh hiệu giáo viên xuất sắc, nhưng bây giờ, quên đi!”
“Gì cơ? Chủ nhiệm Lý, vì danh hiệu giáo viên xuất sắc, tôi đã làm việc chăm chỉ trong ba năm để đạt được danh hiệu đó, tôi đã cố gắng ba năm đó!”
Mạnh Mỹ Dung hoàn toàn bối rối.
“Thầy giống như cô, trường chúng tôi có tiếp tục thuê cô hay không mới là vấn đề, làm gì còn danh hiệu giáo viên ưu tú nữa chứ, hừ!”
Lý Kiến Sơn nói xong, nhìn Giang Bích Ngọc đang mông lung:
“Em nha, làm chủ tịch hội học sinh ba năm, cũng không làm được chuyện gì, vừa có chuyện lại đi tìm khoa, vừa có chuyện lại đi tìm khoa, em nói xem trừ việc này ra thì em có thể làm gì? Chủ tịch hội học sinh em vẫn cứ làm đi, chờ có người thích hợp, sẽ thay cho em!”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả?”
Lý Kiến Sơn rống lên với Giang Bích Ngọc, chắp tay sau lưng quay người trở về phòng làm việc.
Giang Bích Ngọc: Đậu má, em cũng chưa có nói câu nào cả!
Tại sao?
Đây cuối cùng là tại sao?
Giang Bích Ngọc và Mạnh Mỹ Dung đồng thời nghĩ, cũng đồng thời lạnh lùng nhìn Trần Lạc Thần.
Lúc này Trần Lạc Thần chỉ có thể đau khổ cười một tiếng, xoay người rời đi, anh nghĩ, chắc không lâu nữa mình có thể nghe được tin tức từ Vương Hào.
Mấy người bắt nạt tôi lâu như vậy, tôi cũng nên kiếm chút lãi về chứ?
Trần Lạc Thần trở về phòng học, thấy đám Dương Thanh đã trở về.
Mình cũng nên quay về kí túc xá nằm, nói cho đám Dương Thanh mình không có sao, nhìn thời gian, cũng sắp sáu giờ tối, chuẩn bị chơi điện thoại một lúc rồi nghỉ ngơi.
Lúc này, Mạnh Mỹ Dung lại gửi tin nhắn messenger ở nick phụ cho mình.
“Tức chết mất, anh Bình Phàm, em không muốn sống! Anh bảo người ta nên làm gì đây?”
Mạnh Mỹ Dung nói.
Nói thật, vừa nhìn thấy ba chữ Mạnh Mỹ Dung, Trần Lạc Thần tức giận không biết xả chỗ nào.
“Không muốn sống thì đi chết đi! Còn có thể làm gì được!”
Trực tiếp đánh chữ trả lời!
“Ai da! Đáng ghét ghê, người ta chỉ muốn tâm sự cùng anh một chút thôi mà!”
Trần Lạc Thần cạn lời.
Giọng điệu này của mình đã cực kỳ tệ rồi chứ?
Sao cô ta lại còn nũng nịu với mình vậy?
Trần Lạc Thần: “…”
“Hừ hừ, người ta luôn quan tâm đến anh vậy mà, nhưng anh lại không thèm quan tâm đến người ta, thật đau lòng!”
“Nhưng mà em vẫn muốn nói với anh, anh biết không anh Bình Phàm, chỉ với anh, em mới có thể nói chuyện thoải mái được!”
“Hôm nay xảy ra một chuyện, anh có biết khoa em có sự kiện quyên góp tiền không, cũng bởi vì mấy thằng nghèo, nên khoản quyên góp cũng bị mất, bạn học Hách Lan Lan không có tiền cho em gái khám bệnh, chủ yếu nhất, là bởi vì thằng nghèo đó, danh hiệu giáo viên xuất sắc của em cũng mất rồi!”
“Tôi đã góp tiền cho bạn học Hách Lan Lan rồi, góp một tỷ năm! Còn danh hiệu giáo viên của cô cũng không còn, đáng đời!”
Trần Lạc Thần mắng, cũng không thèm khách khí.
“Đáng ghét, sao em lại thấy anh cứ trêu đùa em vậy? Hả?”
“Mẹ ơi!”
Không còn gì để nói, Trần Lạc Thần thật sự không còn gì để nói.
Trời ơi! Có phải sau khi có tiền, có chửi thì người nghe cũng thấy rất thoải mái?
Chắc là như vậy.
Lúc này, Hàn Phi Yên lại gửi tin nhắn cho Trần Lạc Thần: “Có ở đây không? Anh Bình Phàm?”
Đối với hai người đàn bà này Trần Lạc Thần cảm thấy đã đủ rồi.
“Cút! Không có ở đây!” Trần Lạc Thần mắng.
“Ai da, anh Bình Phàm lại xấu rồi, cũng mắng người ta hu hu!”
Trần Lạc Thần “…”
Xem ra là sự thật, có tiền thì dù có mắng thì người nghe cũng cảm thấy thoải mái!
Không thèm để ý đến tin nhắn của hai người kia.
Trần Lạc Thần vào lại nick mesenger chính của mình, trò chuyện với Tô Lệ Hàm một lúc.
Rồi sau đó nghỉ ngơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, bởi vì vẫn còn nghi thức mà chú Lương nói.
Trần Lạc Thần dậy thật sớm, bởi vì dậy sớm lái xe, sẽ không bị ai phát hiện!
Dù sao thì vẫn phải khiêm tốn.
Trần Lạc Thần vừa mới đến công viên.
“Hừ, đây không phải thằng nghèo sao, mấy cậu không biết sao, ngày hôm qua thật là tức chết mà, tên đó lại không bị đuổi!”
“Chính là, đánh anh Hào, còn có thể sống đến bây giờ, thật là kỳ tích!”
“Không đúng không đúng, các cậu nhìn đi, bây giờ mới sáu giờ sáng, tên đó làm gì sớm vậy chứ? Chả phải muốn chạy trốn sao?”
“Đúng vậy, mình nhìn chính là muốn chạy trốn! Các chị em, thằng nghèo này đánh anh Hào của chúng ta, tuyệt đối không thể để nó chạy như vậy, chặn nó lại!”
Trần Lạc Thần vừa đến, đụng phải bốn nữ sinh.
Không phải là ai khác, chính là bốn nữ sinh hôm qua giúp Vương Hào chửi mình.
Nhìn dáng vẻ, bốn cô gái giống như là chạy bộ sáng sớm vậy.
Không nghĩ rằng trùng hợp như vậy, mình lại đụng phải bọn họ.
“Hừ, thằng nghèo kia, mày muốn chạy đi đâu?”
Nữ sinh cầm đầu lạnh lùng nói.
Trần Lạc Thần lấy chìa khóa Lamborghini ra, ngước mắt ra hiệu các cô nhìn chiếc Rambo phía sau!
“Tôi không có chạy, chỉ là lái xe đi vòng vòng thôi!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
Nói xong, bấm chìa khóa xe.
Biubiu!!!
Đèn xe lóe lên, cửa tự động mở ra…