Âm Dương, một lượt tiết lộ mà không chút nào dè chừng giữ riêng cho mình nữa.
Đương nhiên, Trần Lạc Thần chăm chú lắng nghe, thu được rất nhiều.
Những gì Nhị thúc tự nói với bản thân trước đây củng phải hoàn toàn.
Đó dường như là phần nổi của tảng băng chìm trong thế giới của những người tu luyện.
Chị Tử Yên không đề cập quá nhiều.
Nhưng bây giờ, anh đã hoàn toàn vén màn bí ẩn này cho chính mình.
Nhị thúc nói rằng ông nội có một vấn đề bí mật lớn.
Không phải, ông nội đã trở thành người tu hành giả rồi sao? Nếu đúng như vậy thì mọi chuyện xảy ra trước đây dường như là chuyện đương nhiên.
không biết tại sao, nhưng khi nghĩ đến điều này, trái tim Trần Lạc Thần lại nhói đau.
“Âm Dương, ta có nhớ ngươi tên là Lâm Cửu phải không?”
Trần Lạc Thần nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy Trần Thiếu!”
Hắn kinh hãi nói.
“Vì ngươi muốn sống, và, ta nghĩ việc tu luyện của ngươi không dễ dàng, nhưng ta cũng muốn cho ngươi một cơ hội sống sót, nhưng ta hy vọng ngươi có thể dùng những lời đơn giản nhất để thuyết phục ta không giết ngươi!”
Trần Lạc Thần nói.
“Là Trần Thiếu, nếu Trần Thiếu không giết ta, Lâm Cửu nguyện ý đi theo Trần Thiếu, làm trâu làm ngựa, báo đáp Trần Thiếu ân không giết, ta phục, tâm phục khẩu phục.”!”
Lâm Cửu lần lượt quỳ lạy.
Hắn hiện tại thành khẩn cùng sợ hãi, trong ngôn ngữ tự nhiên cũng không dám che giấu chút nào, bởi vì thiếu niên trước mặt so với một năm trước còn đáng sợ hơn rất nhiều.
Chống lại anh ta, hoàn toàn không có kết cục tốt đẹp.
“tốt!”
Trần Lạc Thần chỉ nhàn nhạt nói một chữ.
Lâm Cửu hoàn toàn yên tâm.
“Trần Thiếu, ta cũng nguyện ý làm trâu làm ngựa!”.
++ TRUм tгцуen.мe ++
Vương quản lý cũng kinh hãi hét lên.
bùm! Trần Lạc Thần nhẹ nhàng giẫm lên đầu Vương quản lý trên mặt đất: “Ngươi là cái thứ gì đáng mặt đi theo ta?”
“Vâng vâng vâng!”
Vương quản lý sợ hãi kêu lên.
“Ta hỏi ngươi, bụi này làm sao có?”
Trần Lạc Thần hỏi.
Vương quản lý này còn có chút giấu diếm nào nữa, hắn đã nói hết ra.
“Cái này do một học sinh tặng cho tôi.
Tôi đã tìm được người xem cái này.
Giá trị rất lớn, nhưng hắn chỉ cần hai triệu.
ngài biết đấy, dù là hai mươi triệu, tôi cũng sẽ đưa cho hắn, nên tôi mới đem ra đấu giá!”
Vương quản lý liên tiếp.
“Học sinh? Có biết hắn là ai không?”
Trần Lạc Thần cau mày hỏi lại.
Vương quản lý dừng lại, vội vàng nói: “tiểu nhân cũng tò mò không biết làm sao cậu nhóc này lại có được cổ vật này nên đã cử người theo dõi cậu ta.
Cậu ta tên là Tiêu Ngôn, là sinh viên năm cuối Đại học Ký Châu, thuộc lớp 2 khoa Quản lý Kinh tế! Cậu ta gia đình không giàu có, và hắn ta cũng luôn rất trung thực!”
“Tiêu Ngôn …” Trần Lạc Thần nhàn nhạt thì thào, nhưng trong tâm đanh đang đắn đo..
Quỷ tính tử đại sư, từ trước đến nay trầm ổn, mà lại thần cơ diệu toán.
Đương nhiên, ông không thể đơn giản vứt bỏ pháp khí cá nhân của mình.
Chẳng lẽ, quỷ đại sư có dụng ý khác?”
Trần Lạc Thần, ngươi cho rằng đây là tín hiệu mà sư phụ cố ý cho chúng ta, hay đúng hơn là tín hiệu cầu cứu?”
Lúc này, Tiểu Trúc mới lên tiếng.
Trần Lạc Thần lại gật gật đầu: “Ngươi nói cái gì cũng có lý, đại sư có thể đoán trước được tương lai, phỏng chừng ông sớm tính ra chúng ta sẽ tìm tới ông, chúng ta khi nào đến nơi ông cũng biết! Bằng không cũng sẽ không, mấy ngày nay vừa vặn liền xuất hiện Bán đấu giá bụi bay lơ lững của ông ấy nữa chứ!”
“Quên chuyện này đi, chúng ta đến Đại học Ký Châu tìm học sinh Tiêu Ngôn này, hỏi đi!”
Trần Lạc Thần nói.
“Sư phụ, ta trước đây học đại học Ký Châu, bằng không ta đi cùng người, cũng thuận tiện nữa! Người củng nên giữ người bên cạnh nữa chứ!”
Thẩm Phiêu lúc này mới lên tiếng.
“Được rồi, vậy ngươi đi cùng ta!”.