Con Nhà Giàu

Chương 149



CHƯƠNG 149: LÂM KIỀU MẤT TRÍ NHỚ.

Trần Lạc Thần cũng không lái xe đi, mà trực tiếp gọi xe đi đến bệnh viện.

Bởi vì nơi Lâm Kiều nằm là phòng VIP đặc biệt dành cho một người.

Lúc Trần Lạc Thần đi đến, môi trường khá yên tĩnh.

“Ra ngoài, ra ngoài hết cho tôi! Nếu không gặp được vị cậu chủ đã cứu tôi, tôi sẽ không để cho các người làm kiểm tra, cút!”

Không ngờ, vừa đi đến cửa.

Đã nghe thấy tiếng quát mắng của Lâm Kiều.

Một nhóm bác sĩ và y tá cao cấp bị cô ta cầm đồ đạc ném vào.

“Này, tính tình của cô Lâm này quá nóng nảy rồi, không để cho chúng ta kiểm tra, ngộ nhỡ trì hoãn bệnh tình thì phải làm sao?”

“Đúng vậy, không có cách nào để giải thích!”

Mấy y tá lo lắng nói.

Đột nhiên, đôi mắt đảo qua đảo lại, sau đó nhìn thấy Trần Lạc Thần cầm theo trái cây đang đi đến.

“Cậu Trần, xin chào, cuối cùng cậu cũng đến rồi, bệnh nhân đã tỉnh rồi, liên tục la hét muốn gặp cậu!”

Mấy cô y tá xinh đẹp lập tức vây quanh Trần Lạc Thần.

Bởi vì ngày hôm đó Trần Lạc Thần đã lái con Lamborghini đến, vô cùng sang trọng, đương nhiên đã được một nhóm y tá xinh đẹp chú ý, còn kính cẩn gọi một tiếng cậu Trần.

“Ừ, bác sĩ Triệu, Lâm Kiều tỉnh lúc nào? Tình hình thế nào?”

Trần Lạc Thần khẽ gật đầu mới mấy cô y tá, sau đó hỏi bác sĩ điều trị chính họ Triệu.

Vị bác sĩ họ Triệu kia vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần, đôi mắt đã sáng lên.

Sau đó vẫy tay với những bác sĩ khác, ra hiệu cho họ rời đi trước.

“Cậu Trần, xin chào, người bệnh chỉ bị chấn động nhẹ, không có vấn đề gì lớn, hơn nữa chúng tôi đã cho cô ấy uống thuốc, bây giờ cô ấy đã mất đi trí nhớ của khoảng nửa tháng!”

Bác sĩ Triệu có chút nịnh hót cười.

Rõ ràng, dường như ông ta đã biết thân phận của Trần Lạc Thần.

Điều này khiến Trần Lạc Thần có chút bực bội, hôm qua sau khi anh đưa Lâm Kiều đến, đã gọi điện thoại cho Triệu Chấn Quốc, muốn ông ta giúp sắp xếp phòng bệnh ở bệnh viện, và nhân viên y tá chuyên nghiệp.

Nhưng anh không nói muốn Lâm Kiều mất trí nhớ mà!

Nhưng điều này cũng không khó nghĩ, chắc chắn sau khi anh gọi điện thoại đến, Triệu Chấn Quốc đã lập tức gọi điện cho bên phía bệnh viện, không chỉ sắp xếp phòng bệnh và y tá, còn dặn dò không thể để cho Lâm Kiều nhớ những chuyện lúc trước.

Triệu Chấn Quốc này đúng là kỹ càng, tỉ mỉ.

Trong lòng Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.

Nhưng như này cũng tốt, sau này bản thân anh cũng sẽ bớt mệt mỏi.

“Được rồi, chuyện này làm phiền ông rồi, sau này sẽ không thiếu công, tôi vào thăm cô ấy trước!”

“Vâng, cậu Trần!’

Trần Lạc Thần đẩy cửa đi vào.

“Cút cho tôi, tôi nói rồi…mẹ nó, Trần Lạc Thần, sao lại là anh?”

Lâm Kiều cầm một cốc nước lên, định ném qua, kết quả vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần, cô ta lập tức sững sờ.

Nói thật, từ tối hôm qua bị hôn mê sau đó tỉnh lại, trải qua những nghi ngờ ban đầu, sau đó thái độ của bác sĩ và y tá đối với cô ta vô cùng cần thận, khiến Lâm Kiều sinh ra tính khí đại tiểu thư.

Lúc đầu Lâm Kiều hỏi bản thân mình sao có thể đến được đây.

Bác sĩ nói với cô ta một cậu chủ đã sắp xếp đưa cô ta đến đây, hơn nữa còn là phòng bệnh đặc biệt cao cấp.

Sau đó, lúc Lâm Kiều sốt sắng hỏi là cậu chủ nào, những bác sĩ này đều từ chối nói.

Thêm vào đó mọi người đều rất kính nể Lâm Kiều.

Vì vậy mới có một màn Lâm Kiều không kiêng nể gì cả như lúc nãy.

Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trần Lạc Thần.

“Nghe giọng của cô, hình như cô khỏe hơn nhiều rồi!”

Trần Lạc Thần đặt hoa quả xuống, sau đó cũng ngồi xuống.

“Mẹ nó, Trần Lạc Thần sao anh lại đến đây? Đợi đã, anh đừng nói với tôi, anh chính là người đã cứu tôi? Nhưng rốt cuộc tôi đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tôi không nhớ được gì!”

Lâm Kiểu có chút ngạc nhiên hỏi.

“Là tôi đã cứu cô, về việc đã xảy ra chuyện gì? Là vì lúc tôi đi dạo ở trong vườn trường, cô đi quá nhanh, vấp phải một hòn đán, đầu lại đập vào một hòn đá khác, sau đó tôi đưa cô đến bệnh viện!”

Trần Lạc Thần không chút đỏ mặt nói.

“A! Hóa ra là như vậy, khụ khụ!” Lâm Kiều thấp kém che mặt lại.

Trần Lạc Thần gần như bật cười thành tiếng: “Sao tôi nhìn dáng vẻ này của cô hình như rất thất vọng khi tôi là người cứu cô?”

Hừ, đương nhiên rồi!

Vốn dĩ người ta cứ tưởng mình bị một chiếc xe đâm phải, sau đó chiếc xe kia chính là một chiếc xe sang trọng, chủ nhân của chiếc xe là một cao phú soái.

Cuối cùng tốt nhất tối qua còn có mưa, trong mưa, vị cao phú soái kia cẩn thận quỳ xuống.

Ôm lấy cô, vỗ nhẹ lên mặt cô, lo lắng nói: “Cô à, cô không sao chứ?”

Nhìn thấy mình hôn mê, vị cao phú soái kia ôm mình lên xe, sau đó vội vàng đưa cô ta đến bệnh viện.

Sau đó, anh ta sẽ mang theo một giỏ trái cây to và ngon đến thăm mình, còn gọt táo cho mình.

Còn đưa mình đến công viện đi dạo, sau khi cứ ở cùng nhau như vậy nửa tháng, hai người đột nhiên nảy sinh tình cảm.

Anh ta yên mình, hơn nữa trong một đêm đầy sao, anh ta đã quỳ xuống cầu hôn với mình.

Vào khoảng khắc cầu hôn, trên bầu trời tràn ngập pháo hoa với dòng chữ “anh yêu em”.

“Kiều Kiều, anh yêu em, em gả cho anh được không? Anh sẵn sàng dùng tất cả những gì mình có đổi lấy hạnh phúc một đời của em!”

“Vâng!’

Sau đó hai người bắt đầu hôn nhau trong buổi đêm lãng mạn này, hôn được một nửa, Lâm Kiều đột nhiên mở mắt ra.

Mẹ nó, Trần Lạc Thần!

Vì vây mọi người có thể hình dung ra tâm trạng của Lâm Kiều lúc này.

“Này, này, này, cô kéo tay tôi làm gì? Tôi hỏi cô đó? Có phải cô rất thất vọng khi biết tôi đã cứu cô đúng không?”

Trần Lạc Thần nhìn dáng vẻ ngây người của Lâm Kiều, không khỏi cười khổ nói.

“Hả! Tôi….tôi không có! Này, Trần Lạc Thần, anh cũng không tính là lùn, trông cũng được, thực ra chỉ cần ăn mặc đẹp một chút, trông cũng rất đẹp trai đó, còn bây giờ, sau khi anh trúng sổ xố cũng có tiền, có chút nhân mạch, cũng có thể được gọi là cao phú soái!”

“Nhưng so với cao phú soái có thực lực thực sự anh vẫn còn thua xa, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì! Có thể là khí chất!”

Lâm Kiều tức giận nói: “Hừ, tôi cứ nghĩ là một chàng trai cao phú soái trong tưởng tượng của tôi đã cứu tôi, nhưng là anh, cũng được!”

Lâm Kiều biết Trần Lạc Thần cũng rất có tiền, mặc dù rất có khả năng được người khác bao nuôi, nhưng có tiền là được, mình dùng chiêu bài cũ với anh, tiền không phải vẫn là của mình sao?

Mà Trần Lạc Thần cũng có thể nhìn ra, ký ức của Lâm Kiều bây giờ có lẽ là trước khi khoa bọn họ bị Triệu Thư Kỳ hiểu nhầm tỏ tình.

“Trần Lạc Thần, anh gọt táo cho tôi được không?” Lâm Kiều đỡ lấy quai làm, lúc này nghiêng khuôn mặt nhỏ bé nhìn khuôn mặt than tú của Trần Lạc Thần.

“Nhưng tôi không mua táo, có chuối, cô có ăn không?”

Trần Lạc Thần cũng có chút áy náy với cô ta, đâm phải cô ta, lại khiến cô ta mất đi ký ức, dù là ai trong lòng cũng không thể thoải mái được.

Trần Lạc Thần bóc một quả chuối to cho cô ta.

“Aiyo, tôi không cần….hừ! Tôi không ăn, anh để qua một bên đi!”

Trần Lạc Thần, anh đi mua táo cho tôi được không, tôi muốn ăn táo đã được gọt rồi!”

Lâm Kiều kéo tay Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần lập tức nhận lại: “Được, tôi đi mua, cô đợi một chút!”

Nói xong rời khỏi giống như bỏ chạy.

Bên này Trần Lạc Thần vừa đi vào thang máy.

Thang máy bên kia đúng lúc mở ra.

Bốn năm cô gái cầm một một giỏ trái cây từ trong đi ra.

“Thư Kỳ, Lâm Kiều gọi điện thoại có nói rõ không đấy, đây là phòng bệnh VIP đó!”

“Ừ, yên tâm đi Từ Diệp, đã nói rõ ràng rồi, đi thôi, chúng ta đi thăm cô ấy!’