CHƯƠNG 209: NỂ MẶT TÔI THA CHO BỌN HỌ
“Cái gì? Bị người ta đánh?”
“Đậu xanh, gây họa rồi!”
Mấy nam sinh nữ sinh trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.
Ngay cả Lâm Đông cũng có chút căng thẳng.
Nhưng anh ta không hề hoảng loạn, lập tức ung dung nói: “Sốt sắng gì chứ, đi, cùng tôi ra ngoài xem thử, tôi phải xem thử, ai dám động tới anh em của tôi!”
Ngay sau đó, anh ta trực tiếp hất tay, một đám nam nữ sinh theo ra ngoài.
Có mấy nam sinh còn trực tiếp cầm theo chai rượu, coi bộ như sắp đi đập lộn vậy!
Còn Trần Lạc Thần, tuy cảm thấy Vương Gia Vân rất dễ bị kích tướng.
Nhưng cũng không ngờ anh ta bị người ta xử rồi.
Bây giờ ai cũng qua đó hết rồi, nếu mình mình ngồi ở đây uống rượu thì cũng quá kỳ, dứt khoác đi theo sau đám người đi qua đó.
Nói về Vương Gia Vân, lúc này bị một đám người vây ở trong đại sảnh KTV.
Anh ta co quéo trên mặt đất, một đầu máu tươi.
Mười mây tên bảo vệ KTV mới tẩn cho anh ta một trận xong.
Còn chị Hồng, đứng ở bên cạnh khoanh tay trước ngực cười lạnh mà nhìn Vương Gia Vân.
“Tiểu tử thối, cho cậu mặt mũi mà cậu không cần, còn dám túm tóc của bà đây, tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không, có biết đây là địa bàn của ai không? Có tin anh Đại Phi chém chết cậu không! Đậu xanh!”
Chị Hồng mắng.
Mà nghe thấy ba chữ anh Đại Phi này, mấy người vây xem ở bên cạnh cũng bất giác trắng toát mặt mày.
Lập tức có chút đồng cảm mà nhìn Vương Gia Vân ở trên mặt đất kia.
Hồi nãy, Vương Gia Vân đột nhiên gọi chị Hồng đã đi vào một phòng bao lại, nộ khí hừng hực mà đòi chị Hồng đi kính rượu, chị Hồng đương nhiên là chả care anh ta rồi.
Trên thực tế thì cả KTV này, người có thể khiến cho chị Hồng đi kính rượu, thật sự chả có mấy người.
Nhưng tên Vương Gia Vân này không cam tâm, cuối cùng nhất thời giận dữ đã đi túm tóc của chị Hồng, coi bộ chị Hồng hôm nay không đi kính rượu thì không được.
Kết quả thì như trước mắt đây.
Còn người ở phòng bao kia, nhìn thấy có người tới phòng bao mình, còn túm tóc của chị Hồng.
Người bên đó lập tức vẫy tay, liền có 7-8 người cao lớn vạm vỡ xông ra ngoài.
Cầm lấy gậy, đập Vương Gia Vân sấp mặt xuống đất.
Một bài học.
Mà cũng vào lúc này, bị một nữ sinh đi toilet nhìn thấy, nên mới có cảnh cô ta vội vàng chạy về báo tin.
“Chị Hồng, giao tên nhóc này cho thủ hạ xử lý đi, còn cả bàn khách khứa của tôi đang đợi chị tiếp đó!”
Ở bên cạnh chị Hồng, còn có một nam sinh cà lơ phất phơ đang đứng.
Vẻ mặt không đứng đắn, nhưng nhìn bộ dạng, giàu có hào sảng.
“Tôi biết rồi cậu Lưu, để tôi trút giận trước đã? Cậu xem, hồi nãy cậu ta mới túm tóc tôi đó!”
Chị Hồng cười nói.
“Ha ha, không vấn đề gì, nếu đã như vậy thì kéo cậu ta tới phòng bao của tôi, hồi nãy kiếm chuyện với chị ở cửa phòng bao chúng tôi, cũng coi như là không nể mặt Lưu Lập tôi, đậu xanh, hôm nay phải trút giận cho đàng hoàng! Để coi thằng nhóc này có gì hay ho!”
Lưu Lập nhấc tay, lập tức có mấy vệ sĩ nghe lệnh, vác Vương Gia Vân lên, đi về phía phòng bao.
Vừa đi vào phòng bao.
“Đứng lại! Biết điều thì thả anh em của tôi ra!”
Lúc này, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét lớn.
Nhìn thấy Lâm Đông một tay đút túi. Dắt theo một đám người đi tới.
Khí thế hừng hực.
Cool cực kỳ.
“Đậu, thú vị rồi vậy, còn có người tới gây thù nữa, để tôi xem thử là ai mà ngầu lòi như vậy?”
Mà bộ dạng Lưu Lập cũng chả quan tâm, cà lơ phất phơ đi vào phòng bao, còn bảo vệ sĩ mở cửa, để bọn họ đi vào.
Bọn người Lâm Đông còn tưởng là tên tiểu tử đó sợ rồi, lập tức lá gan càng thêm lớn.
Xông vào như một đám ong vỡ tổ.
Nhưng, khi nhìn thấy người trong phòng, không chỉ Lâm Đông, mà ngay cả mấy người cầm theo bình rượu ở đằng sau Lâm Đông cũng giật bắn mình.
“Cậu chủ Lưu, là cậu sao? Anh Trương, Hổ gia, tứ gia, các ngài… cũng ở đây sao?”
Lâm Đông trừng to đôi mắt, khí thế trên người lập tức bị tắt lịm.
Mà mấy nữ sinh, vốn tưởng theo Lâm Đông có thể nở mày nở mặt một phen, lúc này Lâm Đông xìu rồi, cũng đều rất lúng túng.
Đặc biệt là Khương Nhiên Nhiên đứng ở bên cạnh Lâm Đông.
“Tiểu Lập à, thằng nhóc này là ai vậy? Bạn cậu sao?”
Lúc này, một tên cao to xăm rồng bay phương múa ở bên cạnh nhàn nhạt hỏi.
“Tôi không biết, đậu, vậy mà lại quen biết tôi!”
Lưu Lập nhàn nhạt nói.
“Lâm Đông, anh ta là ai vậy?”
Khương Nhiên Nhiên lúc này lặng lẽ túm lấy cánh tay của Lâm Đông hỏi.
“Lưu Lập, cái quặng ở huyện Bình An kia chính là của nhà bọn họ, nhà giàu nhất huyện Bình An, ở cả Kim Lăng cũng xếp hàng có tiếng, ba của anh ta là trùm thế lực ngầm ở huyện Bình An, anh Đại Phi theo ba anh ta, là kẻ máu mặt tuyệt đối!”
“Mấy người ở bên cạnh anh ta, cũng đều có tiếng trong giới hắc đạo!”
Người mà Lâm Đông quen biết có rất nhiều.
Lập tức vội vàng giải thích.
Nói như vậy, đám người Khương Nhiên Nhiên càng sợ hơn.
Đại danh của Lưu Lập, bọn họ cũng có nghe qua rồi.
Sức ảnh hưởng cũng càng rõ hơn, lúc này lại nghe thấy tên của anh Đại Phi, sao mà không hoảng cho được.
“Yo! Tôi nói nha người anh em, cậu dắt theo một đám người, còn xách theo chai rượu như vậy, qua đây chi vậy? Muốn dọa chết tôi sao?”
Lưu Lập ngồi vắt chéo hai chân, vẻ mặt cười lạnh mà nói.
“Khụ khụ, cậu chủ Lưu, hiểu lầm, hiểu lầm thôi, hôm nay uống hơi nhiều, bạn của tôi cũng đắc tội cậu, mong cậu đại nhân đại lượng, tha cho cậu ta đi, tôi tên là Lâm Đông, ba tôi là Lâm Càn, nể mặt! Hổ gia tứ gia, lần trước ba tôi còn dắt tôi đi nhậu với hai người nữa mà!”
Lâm Đông vội vàng giới thiệu.
“Ồ ồ, tôi có biết ông ta, nhưng mà Lâm Đông à, tôi lớn đến nhường này rồi, chưa từng có ai cầm chai rượu chặn phòng bao của tôi như vậy đó, cậu nói chuyện này nên làm sao đây?”
Lưu Lập cười nói.
Mà ánh mắt, lại bất giác quét qua mặt của mấy nữ sinh Khương Nhiên Nhiên ở bên cạnh Lâm Đông.
Trong lòng nghĩ, em nào em nấy đều là cực phẩm.
“Nếu thật sự không được, cậu chủ Lưu cậu xem, tôi uống một chai bia coi như là tạ lỗi với cậu!”
“Đúng đúng đúng, cậu chủ Lưu, bọn tôi uống một chai bia!”
Mấy nam sinh cũng lũ lượt nói.
“Được, nếu đã như vậy, vậy mỗi người các cậu uống một chai đi, tất cả đều phải uống cho tôi! Chuyện này bỏ qua.”
Lưu Lập nhìn mấy cô nữ sinh sợ hãi, cũng cười nói:
“Nhưng có điều kiện, uống bia thì không được, đổi thành rượu trắng đi, mỗi người một chai, uống xong thì xong chuyện, còn có mấy em gái đi vào đây nữa!”
“Hả? Rượu trắng?”
Lâm Đông đơ người.
“Sao, không nể mặt Lưu Lập tôi ư?”
Sắc mặt Lưu Lập căng lại mà nói.
Thanh âm vừa dứt, đã có vệ sĩ ôm một thùng rượu trắng đi vào.
Mà Lâm Đông cắn răng, chỉ đành làm trước.
Bóp mũi lại, ừng ực mà uống hết một chai như là uống nước lọc vậy.
Những nam sinh khác cũng học theo, rất nhanh, mỗi người một chai uống sạch.
“Bộp bộp bộp!”
Lưu Lập khâm phục mà vỗ tay, lúc này anh ta dời ánh mắt sang mấy nữ sinh Khương Nhiên Nhiên: “Mấy người đẹp, các em cũng phải uống chứ? Không uống rượu thì hôm nay không ra khỏi cái cửa này đâu!”
“Còn về các cậu, có thể cút rồi!”
Lưu Lập chỉ vào Lâm Đông nói.
“Cậu chủ Lưu, cô ấy là bạn gái tôi, có thể để tôi đưa cô ấy đi không! Cầu xin cậu, nể mặt đi!”
Có ngốc đến mấy cũng biết Lưu Lập muốn làm gì rồi, Lâm Đông ôm bụng mà nói.
“Không được, cậu không có mặt mũi gì ở chỗ tôi hết! Hơn nữa nếu như cậu còn không cút thì có thể cậu không đi được nữa đâu!”
Lời này vừa thốt ra, không ít nam sinh sợ hãi mà trốn đi rồi.
Còn Lâm Đông, cắn răng, cũng không biết nói gì nữa, dù sao Lưu Lập cũng rất dữ.
Chỉ đành cúi đầu đi ra ngoài.
Còn về đám người Khương Nhiên Nhiên và Hứa Hinh, đương nhiên bị mấy vệ sĩ giữ lại rồi.
Chính vào lúc Khương Nhiên Nhiên sợ đến muốn khóc lên.
“Cậu Lưu đúng chứ, nể mặt tôi, tha cho mấy cô ấy đi…”