CHƯƠNG 268: NGƯỜI PHỤ NỮ KHÔNG THỂ TRÊU CHỌC
“Trần Lạc Thần, hôm nay chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc, cho nên muốn gọi cậu đến tham gia!”
Trần Lâm vội vàng chạy đến bên cạnh Trần Lạc Thần nói.
Lúc này, Trần Lạc Thần bị mọi người chú ý.
Ai có thể đứng bên cạnh Trần Lạc Thần và nói chuyện được với Trần Lạc Thần thì đều cảm thấy rất vinh hạnh.
Lý Thi Hàm nhìn Trần Lạc Thần với vẻ mặt phức tạp, không biết nên nói gì.
“Ồ, vậy hôm nay mọi người chơi vui vẻ, tôi còn có việc khác, tôi đi trước đây!”
Trần Lạc Thần mỉm cười với Trần Lâm và Lý Minh Tuyết.
Sau đó không nói lời nào rời khỏi đây.
Lý Thi Hàm tức giận dậm chân, lần này Trần Lạc Thần không thèm nhìn cô ta, điều này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu…
Sau khi Trần Lạc Thần rời khỏi đó, anh đi bộ trên đường, đang chuẩn bị bắt taxi.
“Trần Lạc Thần? Cậu đang đợi xe buýt hả?”
Lúc này, một chiếc Toyota Camry dừng lại, cửa sổ phía sau hạ xuống, chính là Dương Mẫn Tuyết.
Mà người ngồi cạnh Dương Mẫn Tuyết là Lưu Á Nam.
Về phần người lái xe, đó là một chàng trai khôi ngô, trạc tuổi mình.
Trần Lạc Thần mới nhớ lại, vốn dĩ khi nãy Dương Mẫn Tuyết muốn mời mình đi ăn, kết quả là bị Lưu Á Nam gọi đi ăn, mà Lưu Á Nam vốn không có ý gọi mình theo.
Cho nên Trần Lạc Thần mới đến trung tâm bất động sản.
Có vẻ như bọn họ đã ăn uống xong rồi.
“Tôi chuẩn bị trở về!”
Trần Lạc Thần nói.
Anh nhìn Lưu Á Nam ngồi trong xe, nhưng Lưu Á Nam đang chơi điện thoại, giả vờ không thấy anh.
Được thôi, nếu anh ta không chào mình thì Trần Lạc Thần anh cũng sẽ không chủ động chào lại.
“Haha, hôm nay xin lỗi cậu nha Trần Lạc Thần, ngày mai, ngày mai tìm thời gian, tôi mời cậu đi ăn!”
Dương Mẫn Tuyết nói xin lỗi.
“Được rồi, không sao đâu!”
Trần Lạc Thần mỉm cười.
“Vậy chúng tôi đi trước nhé!”
Đây là xe của người ta, Dương Mẫn Tuyết cũng không tiện để Trần Lạc Thần lên.
Lại nói thêm mấy câu.
Tài xế lái xe khinh bỉ nhìn Trần Lạc Thần một cái, sau đó nhấn ga bỏ đi.
“Mẫn Tuyết, người đó là ai? Là bạn em à?”
Tài xế lúc này mang theo mấy phần ghen tuông hỏi.
Thực ra, tại sao hôm nay Lưu Á Nam lại mời Dương Mẫn Tuyết đi ăn tối, đó là bởi vì phó tổ trưởng của Lưu Á Nam rất vừa ý Dương Mẫn Tuyết.
Thế nên hẹn nhau ra ngoài ăn một bữa.
Nhưng mà, bữa ăn ngày hôm nay rõ ràng là còn chưa đủ, khiến vị phó tổ trưởng này không thể hiện hết được ưu thế của mình.
Hơn nữa, Dương Mẫn Tuyết có chút lạnh nhạt với anh ta.
Điều này khiến trong lòng anh ta không vui.
Nhưng bây giờ thấy một thằng nhóc mà chào hỏi ân cần như vậy, trong lòng vị phó tổ trưởng Vương Khang càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Anh ta là Trần Lạc Thần, đồng nghiệp mới của tôi đấy phó tổ trưởng Vương!”
Dương Mẫn Tuyết lạnh nhạt nói.
“Haha, trước đây không phải tôi đã kể về người này với anh rồi sao, Trần Lạc Thần là bạn học cấp 2 của tôi!”
Lưu Á Nam lúc này lạnh lùng nói.
“À, tôi nhớ ra rồi, này Á Nam, sao vừa nãy cậu không chào cậu ta?”
Nghĩ đến những chuyện Lưu Á Nam nói về Trần Lạc Thần, Vương Khang cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, lập tức hỏi.
“Không cùng đẳng cấp nên chào cậu ta làm gì, hơn nữa Mẫn Tuyết, sau này cô đừng nói mình là đồng nghiệp với cậu ta nữa. Cậu ta không phải là nhân viên của tổ thị trường, mà là nhân viên hậu cần hành chính của tổ thị trường!”
Lưu Á Nam nhắc nhở Dương Mẫn Tuyết.
“Wow, mẹ nó, tôi còn định hỏi cậu ta làm ở tổ mấy nữa chứ. Hóa ra là nhân viên hậu cần, haha! Mẫn Tuyết, sau này tránh xa loại người này ra một chút! Cậu ta không cùng đẳng cấp với em, em là thành phần trí thức đó biết không?”
Vương Khang cười chế nhạo.
Toàn bộ bộ phận quản lý đầu tư có tên đầy đủ là công ty quản lý đầu tư Ngôi Nhà Mơ Ước trực thuộc tập đoàn, trong đó công ty chia thành nhiều bộ phận như bộ phận nghiên cứu thị trường và bộ phận kiểm toán.
Mà Lưu Á Nam là tổ trưởng và cũng là giám sát của nhóm 4 ở bộ phận thị trường.
Có một số nhóm khác nữa.
Phụ trách nghiên cứu thị trường và phát triển các dự án đầu tư.
Trong mắt cô ta, hậu cần chỉ là làm chân chạy vặt ở bộ phận thị trường, cho nên không có tác dụng gì.
Đám đông bàn tán rồi rời đi.
Đến ngày hôm sau, Trần Lạc Thần đến công ty từ sớm.
Kết quả là vừa bước vào thang máy, bên trong cũng có một người xách cặp công văn.
Hai người nhìn nhau.
Người đàn ông này không phải là người đàn ông đã kéo Dương Mẫn Tuyết ngày hôm qua sao.
Lúc này, Vương Khang khinh thường nhìn Trần Lạc Thần.
Hai người đứng trong thang máy, Vương Khang nói.
“Này, cái người làm công việc hậu cần kia, cậu và Mẫn Tuyết mới quen biết nhau à?”
“Ừm, đúng vậy, mới quen hôm qua!”
Trần Lạc Thần nhìn người đàn ông này, ngày hôm qua ngồi trong xe nhìn mình đầy khinh thường, vậy nên lúc này anh cũng không cần nói chuyện lịch sự với anh ta, mà chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu.
“Haha, tôi khuyên cậu nên tránh xa người ta ra một chút. Người ta nói mời cậu đi ăn chỉ là phép lịch sự mà thôi. Cậu thực sự tưởng người ta muốn mời cậu sao, cũng không xem mình là cái thá gì, cậu nghĩ mình cùng đẳng cấp với người ta sao?”
Vương Khang cười khẩy.
Ở đây là đang muốn nhắc nhở Trần Lạc Thần, đi tiểu rồi soi lại mình đi, Mẫn Tuyết đã có anh ta rồi, tên nhóc như cậu tránh xa cô ấy ra.
“Có cùng đẳng cấp hay không không cần anh lo lắng, anh nghĩ anh là ai? Đừng xen vào việc của người khác!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
Lúc này, cửa thang máy mở ra, Trần Lạc Thần bước ra mà không thèm nhìn anh ta một cái.
“Mẹ nó, thằng nhóc kia mày đợi đó, tao sẽ chơi chết mày!”
Sắc mặt Vương Khang xanh mét, chưa từng có ai trong công ty nói với anh ta như vậy.
Trần Lạc Thần đi đến đại sảnh làm việc.
“Chào buổi sáng Trần Lạc Thần!”
Một cô gái chào Trần Lạc Thần.
“Chào buổi sáng!”
Trần Lạc Thần vừa cười vừa đi đến bàn làm việc của mình bật máy tính.
Hậu cần hành chính của bộ phận thị trường có tổng cộng ba người.
Một người là một người đàn ông mập mạp.
Người còn lại trong tổ hậu cần là một cô gái.
Và khoảnh khắc nhìn thấy cô ấy.
Trần Lạc Thần vui mừng: “Phương Phi, là cô sao?”
Cô gái này chính là cô gái Trần Lạc Thần đã gặp ở lối vào thang máy khi Trần Lạc Thần đến phỏng vấn ngày hôm qua.
Chỉ tiếc là ngày hôm qua khi Trần Lạc Thần đến, hình như Phương Phi có nhiệm vụ phải đi ra ngoài.
“Á, Trần Lạc Thần phải không? Tôi xem tên đồng nghiệp của chúng ta liền biết là cậu. Hôm qua, tôi ra ngoài giao tài liệu. Lúc trở về thì đã tan làm rồi, mọi người đều về hết rồi, haha! Tôi không ngờ chúng ta lại thực sự trở thành đồng nghiệp!”
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ!”
Trần Lạc Thần có chút vui vẻ.
Nói chuyện chưa được mấy câu.
Thì một người phụ nữ bước đến.
“Mới đến sao, cậu giúp tôi một việc, đây là ổ USB, cậu tải 20 bộ phim trong đó xuống cho tôi! Tải xuống trước buổi trưa hôm nay!”
Trần Lạc Thần nhìn người phụ nữ này.
Cũng tính là nửa quen biết.
Chính là người phụ nữ anh gặp ở thang máy hôm qua, khá xinh đẹp, nhưng rất lạnh lùng, còn nói mình chắc chắn không được tuyển dụng.
Ngày hôm qua Trần Lạc Thần đã biết cô ta rồi.
Tên cô ta là Vương Mỹ Na, cô ta là phó tổ trưởng của nhóm ba.
Là người gốc ở huyện Bình An.
Theo lý mà nói thì người ở bộ phận thị trường phải yêu cầu mình làm những việc thuộc chức vụ của mình mới đúng chứ.
Nhưng mà, tải phim là sao?
Trần Lạc Thần nói: “Tổ trưởng Vương, tải phim trong giờ làm việc có phải không thích hợp không? Tôi còn phải làm việc chứ?”
“Ý của cậu là gì? Chân chạy vặt cũng gọi là công việc? Bảo cậu làm chút chuyện thôi mà còn lề mề như vậy, tôi nói cho cậu biết, nếu chiều nay chưa tải xong phim cho tôi, thì cậu cứ chờ đó!”
Không ngờ, khi nghe Trần Lạc Thần nói thế, Vương Mỹ Na liền nổi cáu.
Vức ổ USB lên bàn, sau đó quay người đi.
“Trần Lạc Thần Trần Lạc Thần!”
Phương Phi kéo tay áo Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần, có một vài người trong công ty chúng ta không thể trêu vào, cậu có biết cô ta là ai không?”