CHƯƠNG 285 ĐẢO NGƯỢC
“Hừ, tôi mặc kệ cô ta là ai, nói chung, cô ta làm đổ đồ ăn lên người tôi, tôi muốn đánh cô ta, không phải là một nhân viên phục vụ nhỏ thôi sao, có gì đặc biệt hơn người đâu!”
Lâm Duyệt nói.
Hiện giờ đương nhiên là cô ta tùy hứng.
Dù sao thể diện của Vu Cường ở đây lớn thấy rõ.
Hơn nữa, hôm nay vốn đã bị người tên Vương Mẫn kia cướp spotlight, Lâm Duyệt rất không thích.
Hiện giờ mình bị người ta làm đổ đồ ăn thì không nói, chỉ dạy dỗ cô ta một chút, kết quả lại bị quản lý sảnh oán.
Thật là. . . . . .
Tóm lại bây giờ Lâm Duyệt cũng sắp bùng nổ rồi.
“Quân Duyệt cô đừng khóc, giờ tôi gọi cho giám đốc Vương, để ba cô đến giải quyết liền!”
Vương Quân Duyệt này, ba cô là giám đốc đầu tư khu thắng cảnh, cũng là người lên kế hoạch cho các hoạt động của khu thắng cảnh hiện tại.
Hơn nữa là người Kim Lăng phái tới.
Hiển nhiên rất trâu bò.
Còn trâu bò hơn giám đốc khu thắng cảnh chỗ này.
Chẳng qua Vương Quân Duyệt cũng chẳng có chuyện làm trong kỳ nghỉ hè, liền chạy đến làm thêm trải nghiệm cuộc sống.
Xui xẻo thay, hôm nay là ngày đầu tiên cô tới làm, còn là xin ba lâu rồi mới đến chơi, kết quả là bị đánh.
“Đánh đi đánh đi, tôi có anh Cường, chẳng thèm sợ mấy người!” Lâm Duyệt kéo cánh tay Vu Cường.
Mọi người đều liếc nhìn Vu Cường.
Vu Cường rất huênh hoang, đặc biệt là bây giờ Lâm Duyệt rõ ràng đang tùy hứng ỷ vào thế lực của mình.
Cho nên ngay sau đó, hắn trực tiếp lạnh lùng đứng lên: “Khách sạn này của cô quả là trâu bò, được, tôi xem thử cô gọi ai tới! Lâm Duyệt em đừng sợ, cũng chỉ là chuyện một cuộc gọi của tôi!”
Vu Cường nói.
Kế tiếp, người bên bắt đầu gọi điện thoại.
Lâm Duyệt thì vẫn nói kháy không ngừng.
Không bao lâu, ba chiếc Audi A6 đen, một chiếc đậu ngay ngay cửa khách sạn.
“Ai đánh con gái tao, mẹ nó, tao thấy mày không muốn sống rồi!”
Một người trung niên mặc tây trang, dẫn theo bảy tám người trực tiếp đi tới.
Hùng hổ hung hăng, hiển nhiên rất không bình thường.
Xem ra đều là người bề trên trong xã hội.
Lần này, Lâm Duyệt hơi sợ, nhìn Vu Cường cầu cứu.
“Vương tổng, chính cô ta tát Quân Duyệt một cái!”
Quản lý sảnh lập tức chỉ vào Lâm Duyệt nói.
“Mẹ nó, tao thấy mày là ăn gan hùm mật gấu, bắt cô ta qua đây cho tao!”
Vương tổng chợt phất tay, vệ sĩ liền muốn di chuyển.
Chỉ thấy Vu Cường đứng lên đi qua, dáng vẻ khôn khéo rất hiểu xã hội: “Ha ha, giám đốc Vương đúng chứ, chuyện này có thể có một số hiểu lầm, muốn tôi gọi điện cho phó giám đốc Vương của khu thắng cảnh không? Là giám đốc bên này để chúng tôi tới chơi! Xảy ra xích mích, mọi người đều nhục nhã! Ngài nói đúng chứ?”
Hiển nhiên Vu Cường có hậu phương vững chắc.
Hiện giờ, anh ta bắt đầu để lộ mối quan hệ của mình trước, sau đó xem giám đốc Vương này nói thế nào.
“Là đầu mẹ mày á, tiểu Lý tiểu Vương kia tính cái rắm á, mày lấy bọn họ uy hiếp tao? Cút mẹ mày đi, mở to mắt mày ra nhìn xem!”
Bốp!
Giám đốc Vương nhấc tay tát thẳng một phát lên mặt Vu Cường.
Lực của cú tát này rất lớn, Vu Cường xém chút nữa bị tát ngã.
“Vu Cường!”
“Anh Cường!”
Vương Mẫn và Lâm Duyệt cùng lên tiếng.
“Hừ, ta nói thằng này sao mà ngang ngược như vậy, cậu ta còn tưởng khu thắng cảnh này là do Lý tổng và phó giám đốc Vương định đoạt, ha ha, chúng nó không biết, hai người kia cũng phải nhìn sắc mặt của Vương tổng ngài mà làm việc sao!”
Lúc này quản lý sảnh lạnh lùng nói.
“Cái gì?”
Nghe đến đó, Vu Cường còn muốn đánh trả liền sửng sốt.
Phó giám đốc Vương cũng phải nhìn mặt mũi của người này?
Mà lúc này, Lâm Duyệt đã hét ầm lên.
Bởi vì đã có hai vệ sĩ qua kéo tóc cô ta, tát cô ta mấy cái.
Cục diện trực tiếp mất khống chế.
“Nói cho tụi mày biết, hôm nay tụi mày đụng tới con gái tao, tao không để yên chuyện này, có một người tính một người, ai cũng đừng hòng chạy!”
Giám đốc Vương cưng con quá hóa hồ đồ, lập tức đỏ mắt, nói.
Không ngờ một bữa tiệc, phát triển thành thế này.
Ngay cả Ngô Thiến các cô cũng không tránh khỏi liên quan.
“Giám đốc Vương, chúng tôi chưa đánh con gái ngài!”
Vương Hạo sợ tới mức vội nói.
Tên vệ sĩ này ra tay cũng quá tàn nhẫn.
Mà Vương Mẫn hiển nhiên lớn hơn Trần Lạc Thần bọn họ một chút, nhưng cũng hơi sợ.
Trần Lạc Thần thản nhiên nhìn màn trước mắt, cũng không đứng lên.
Dù sao mình không phải thánh mẫu, không phải ai có chuyện mình cũng phải giúp.
Dù mình coi như cực quen mặt giám đốc Vương này!
Nhưng không nhất thiết phải đi giúp hai người lạ là Lâm Duyệt và Vu Cường.
Huống chi Lâm Duyệt coi thường mình, hơn nữa bướng bỉnh như vậy, bị đánh cũng đáng thật!
Mắt thấy sắp ảnh hưởng đến Ngô Thiến các cô.
Bỗng nhiên lúc này, một đoàn người lại xông từ ngoài vào.
Là nhân viên của khu thắng cảnh.
“Vương tổng, đừng đánh, dừng tay, đừng đánh nữa!”
Nhân viên nữ dẫn đầu sốt ruột nói.
Vội vàng dẫn người xông vào.
Cô là nữ sinh ở quầy vé vừa nãy, xem như một lãnh đạo nhỏ của khu thắng cảnh.
Giờ phút này vẻ mặt căng thẳng nói.
“Hừ, là tiểu Lưu à, sao vậy? Sao không thể đánh?”
giám đốc Vương nói cả giận.
Nhân viên nữ kia vội chạy đến nói nhỏ vào tai giám đốc Vương mấy câu.
Liền thấy sắc mặt của giám đốc Vương càng ngày càng trắng, càng ngày càng trắng. . . . . .
Cô nói gì?
Là lão tổng cấp trên nhất trực tiếp sắp xếp cho bọn họ vào chơi?
“Dạ dạ! Đúng vậy, nhờ bảo vệ vừa rồi nói với con là mấy vị khách quý kia xảy ra xung đột ở đây, con liền chạy vội đến, Vương tổng!”
Nhân viên nữ nói.
giám đốc Vương hít một ngụm khí lạnh.
Vừa nãy nhân viên nữ đã kể rõ ngọn nguồn sự việc cho ông nghe rồi.
Thằng này vốn không mua được phiếu để vào.
Kết quả thằng cầm đầu tên Vu Cường liền gọi điện cho cha nó, muốn để mình dẫn nhóm người này đi vào.
Ban đầu ông chắc chắn không đồng ý, kết quả là giám đốc Lý tự mình gọi qua.
Bảo là nhóm người ngoài cửa đều là khách quý, còn là lão tổng Lý Chấn Quốc sắp xếp một người thân cận gọi cho giám đốc Lý. Giờ giám đốc Lý và phó giám đốc Vương mua đồ linh tinh, đều về gấp.
Cho nên hiện tại vị giám đốc Vương này càng nghe càng hoảng hồn.
Mồ hôi lạnh cũng chảy ra .
Nhất thời vẻ mặt áy náy nhìn Vu Cường ngã trên đất.
“Này! Vị đại thiếu này, ngài xem, vừa rồi sao ngài không nói rõ, thì ra là Lý tổng tự mình sắp xếp cho ngài vào?”
Lý Chấn Quốc cùng giám đốc Lý, ở trong mắt giám đốc Vương đương nhiên là một trời một vực rồi.
Lập tức bày vẻ tươi cười cũng như sợ hãi.
Mấy vệ sĩ cũng hiểu ý, đều hơi căng thẳng lùi về một bước.
Hiện trường, trực tiếp bị đảo ngược một trăm tám mươi độ.
Vương Mẫn càng ngạc nhiên về Vu Cường.
“Trời ạ, rốt cuộc anh ta là ai vậy? Sao có bối cảnh như vậy?”
Ngô Thiến cũng là mừng tai qua nạn khỏi, cảm thấy Vu Cường rất trâu bò.
Về phần Lâm Duyệt, lại trừng to mắt, sau đó cười to:
“Ha ha ha, đồ ngu, dám đánh tao, tao đánh chết tụi mày!”
Bốp bốp bốp!
Lập tức đứng dậy, tát mấy vệ sĩ mấy cú, tuy cô ta bị đánh, nhưng không có gì có thể so với giờ phút này càng khiến cô ta cảm thấy hãnh diện.
Suy cho cùng, vẫn là bối cảnh của Vu Cường trâu bò.
“Cậu Vu, không biết cha ngài là ai?”
Giám đốc Vương sợ hãi nói.
“Hừ, ba tôi chính là Vu Đức Long, mẹ tôi cũng là người trong chính quyền huyện Bình An, có quen phó giám đốc Vương ở đây!”
Vu Cường cũng dần vênh váo.
Shh. . . . . . Tôi biết rõ quan hệ của Lý lão tổng, Vu Đức Long này là sao đây? Lý lão tổng nói thay ông ta?
Không đúng nhỉ?
giám đốc Vương buồn bực.
“Hừ, biết sợ là được, vừa rồi ông tát tôi một cái, giờ tao phải trả lại!”
Lâm Duyệt ngang ngược tiêu sái tới chỗ giám đốc Vương.
“Giám đốc Vương Bưu, đã lâu không gặp!”
Mà lúc này, Trần Lạc Thần đứng dậy khỏi bàn, một tay cắm túi, cười nói.