Con Nhà Giàu

Chương 290



CHƯƠNG 290: SINH NHẬT CỦA TRẦN LẠC THẦN

“Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật của tôi, lần này không tổ chức ở nhà nữa, tôi đã đặt một quán rượu bên ngoài, mọi người có thời gian tham dự không?”

Trần Lạc Thần hỏi.

Mấy năm trước đều là vợ chồng ông Ngô đón sinh nhật với Trần Lạc Thần.

Năm nay tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Tuy nhiên, như thường lệ, Trần Lạc Thần vẫn muốn mời bọn họ một lần.

“E hèm, chúng tôi làm gì có thời gian chứ? Ngày mai Ngô Phong bọn họ đều phải làm việc, làm gì có thời gian tổ chức sinh nhật cho cậu chứ!”

Lúc này chị dâu thứ ba nhàn nhạt nói.

“Đúng đó, hơn nữa, nếu Trần Lạc Thần cậu muốn đón sinh nhật thì cứ ở nhà ăn chút gì đó là được rồi, đến quán rượu làm gì chứ, thật đúng là, mới có chút tiền thì đã quên mình họ gì rồi à!”

Chị dâu thứ hai cũng lạnh lùng nói.

Tóm lại là vì trước đây Trần Lạc Thần nghèo, mọi người đều coi thường, sau khi trúng số bỗng trở nên giàu có, trong lòng bọn họ rất bất bình.

Vì vậy ăn nói còn cay nghiệt hơn trước.

“Bọn tôi đều bận rồi, cậu muốn mừng sinh nhật thì cứ tự mình làm đi!”

Mấy người anh cả cũng nhàn nhạt lên tiếng.

Đột nhiên lúc này, anh cả nhận được một cuộc gọi.

“A lô, chào Vương tổng, sao cơ, vậy thì chúc mừng anh nhé, ngày mốt cả nhà chúng tôi nhất định sẽ có mặt, không bận gì hết, ngày mai xong hết việc thì không bận gì nữa! Ha ha!”

Anh cả nói xong thì hào hứng cúp máy.

“Có chuyện gì vậy anh?” Vợ anh cả hỏi.

“Ngày mốt là sinh nhật của đứa con trai tám tuổi của Vương tổng, hỏi chúng ta có đi không, chúng ta nhất định phải đến rồi!”

“Ủa? Không phải nói là ngày mốt anh phải tham gia một hội thương mại quan trọng sao?”

“Hừ, anh rút khỏi hội thương mại rồi, sinh nhật của con trai Vương tổng, có bận gì cũng phải gác qua một bên hết!” Anh cả thở dài nói.

“Bác cả, bác hai, con nghĩ là chúng ta nên ăn cơm trước đi, ngày mai con còn có việc quan trọng phải làm nên cần nghỉ ngơi sớm! Tối nay về con còn phải lập bản kế hoạch, ngày mai còn có để cho Khương Khoa của chúng ta xem nữa chứ!” Lúc này Ngô Phong lên tiếng đề nghị.

Anh ta là nhân viên nhà nước, đương nhiên ngày mai sẽ có việc bận.

“Không phải Khương Khoa đã tới rồi sao? Đã nói tối nay sẽ mời Khương Khoa đi ăn, đừng tưởng anh ta chỉ là trưởng khoa thôi, thực ra lúc trước từng là nhân vật lớn, quan hệ ở huyện Bình An rộng lắm đó.”

Lúc này anh ba nói chuyện một cách khá hãnh diện.

“Đáng tiếc là tối nay người ta không có thời gian, lịch tiệc tùng chắc là đã kín hết rồi!”

Từng người xôn xao nói.

Còn về Trần Lạc Thần, nghe có vẻ như Khương Khoa chính là Khương Vệ Đông nhỉ?

Có điều anh cũng không nói gì.

Thấy mọi người đều không có thời gian, Trần Lạc Thần cũng không mời lại làm gì nữa.

Không quan trọng, mọi người đều có việc.

Sau khi dùng bữa ở nhà ông Ngô xong, Trần Lạc Thần cũng đi về.

Lúc này Tô Lệ Hàm đã gọi điện thoại đến.

“Trần Lạc Thần, sinh nhật vui vẻ!” Tô Lệ Hàm nói.

“Còn chưa tới sinh nhật của anh cơ mà, chúc mừng sinh nhật sớm như vậy sao!” Trần Lạc Thần nằm trên giường cười nói.

“Bây giờ em chúc, mười hai giờ tối nay em lại chúc tiếp, ai kêu em không về được chứ? Phải rồi, Lạc Thần, hai ngày nữa anh xong việc có thể đến thăm em được không? Bây giờ ngày nào em cũng ở đài truyền hình, hôm nay cuối cùng cũng được chuyển lên làm phóng viên thực tập, cuối cùng em cũng có thể làm được điều mà em muốn rồi!” Tô Lệ Hàm vui vẻ nói.

Trước đây Tô Lệ Hàm cũng đã nói chuyện này với Trần Lạc Thần rồi.

Chuyện ứng tuyển làm phóng viên thực tập.

Không ngờ bây giờ đã đậu rồi, Trần Lạc Thần cũng rất mừng cho cô.

“Được rồi, hai ngày nữa anh sẽ tới tìm em, tổ chức tiệc chúc mừng hoành tráng cho em!” Trần Lạc Thần mỉm cười.

“Được đó, nhưng mà chưa chắc chắn, mấy ngày nữa em sẽ có một kỳ nghỉ ngắn, đến lúc đó xem thử rồi hẵng tính. Ngày mai anh sẽ tổ chức sinh nhật thế nào vậy?”

Trần Lạc Thần và Tô Lệ Hàm nói về chuyện đón sinh nhật.

Sau khi trò chuyện xong, Tô Lệ Hàm muốn đi tắm nên cúp điện thoại trước.

Kết quả là vừa cúp máy, tiếng chuông điện thoại di động của anh lại vang lên.

Lần này là Tần Nhã gọi tới.

“Trần Lạc Thần, ngày mai là sinh nhật của anh đúng không?” Tần Nhã hỏi ngay khi anh vừa bắt máy.

Trần Lạc Thần ừ một tiếng.

“Hừ, sao anh không gọi cho tôi hả? Hôm nay tôi đã đợi coi khi nào thì anh gọi cho tôi, kết quả là đến giờ vẫn không thấy, anh đã quên tôi rồi đúng không?”

“Tôi không có, chỉ là tôi đang ở quê, đón sinh nhật đơn giản là được rồi!” Trần Lạc Thần giải thích.

Thành thật mà nói thì Trần Lạc Thần thực sự không có ý định mời Tần Nhã.

Mặc dù biết rằng Tần Nhã đối xử với anh rất tốt.

Nhưng bây giờ Trần Lạc Thần chỉ muốn yên ổn ở bên Tô Lệ Hàm, cũng không dám có hai lòng, nếu tiếp tục dây dưa với Tần Nhã thì chẳng ra làm sao cả.

Hơn nữa lần trước Tần Nhã xảy ra chuyện ở chỗ của anh, nên lần này Trần Lạc Thần cũng ngại để Tần Nhã đến đây nữa.

“Mặc kệ anh có mời hay không, ngày mai tôi sẽ tới nhà tìm anh!Trừ phi anh nói không còn là bạn bè với tôi nữa!”

Trong căn phòng trong biệt thự.

Tần Nhã dựa vào đầu giường, nói vào trong chiếc điện thoại bàn.

Cuối cùng Trần Lạc Thần đành bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Sau đó lấy lý do bận việc nên anh cúp máy.

“Hứ, tên khốn kiếp nhà anh, đối với tôi thật không có tình nghĩa như vậy.”

Tần Nhã đặt điện thoại xuống, nói với vẻ mặt đầy sự hiu quạnh tẻ nhạt.

Cô ta vốn nghĩ rằng Trần Lạc Thần sẽ chủ động gọi cho mình, nhưng anh không làm vậy. Nếu cô không tự mình gọi cuộc điện thoại này thì anh tuyệt đối không gọi cho cô.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, thỉnh thoảng cô có tìm Trần Lạc Thần nói chuyện, nhưng anh cũng chỉ trả lời vài câu một cách thờ ơ.

Điều này khiến Tần Nhã cảm thấy có chút khó chịu.

Càng khó chịu cô lại càng suy nghĩ về nó.

Cốc cốc cốc…

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Nhã, con ngủ chưa? Ba mẹ muốn nói với con chút chuyện!”

Lúc này ba mẹ của Tần Nhã ở bên ngoài cửa hỏi vọng vào.

“Ba mẹ, con chưa ngủ, hai người cứ vào đi!”

Sau đó, ông bà Tần bước vào.

Tuy nhiên, sắc mặt của ba Tần lúc này có chút ảm đạm.

“Nhã, ba biết con không muốn nghe chuyện này, nhưng mà, lần này là do nhà họ Tần ở Yến Kinh ép buộc con phải đính hôn với cậu ba của nhà họ Long ở Yến Kinh. Chuyện này quả thật là bất đắc dĩ, vốn dĩ lần trước cậu Trần Lạc Thần đã giúp chúng ta giải quyết vấn đề kinh tế của nhà mình, nhưng mà, nhà họ Tần vẫn đang tạo áp lực, không còn cách nào khác, không thể cứ luôn bắt cậu Trần Lạc Thần giúp đỡ mãi được. Con nghĩ thế nào về hôn ước với nhà họ Long?” Ba Tần hỏi.

Mẹ Tần cũng thở dài nói: “Mặc dù năm đó chúng ta đã chấm dứt quan hệ với nhà họ Tần, nhưng bây giờ sức ảnh hưởng của bọn họ đối với chúng ta còn quá lớn. Con đừng trách ba con, ba con cũng là bất đắc dĩ, luôn phải suy nghĩ cho công ty, suy nghĩ cho mấy người chú bác của con, cả những nhân viên đã và đang sát cánh cùng gia đình chúng ta!”

“Ba, không còn biện pháp nào khác vẫn có thể đi nhờ vả Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần nhất định sẽ giúp con!” Đôi mắt của Tần Nhã rưng rưng đỏ hoe.

“Haiz, tuy rằng thực lực của cậu Trần hùng mạnh, nhưng mà tập đoàn thương mại Kim Lăng cũng chỉ có sức ảnh hưởng ở Kim Lăng, còn ở Yến Kinh, nhà họ Tần và nhà họ Long cũng có những tập đoàn lớn!” Ba Tần thở dài.

“Hơn nữa ngày mai, có thể là cậu ba của nhà họ Long sẽ tới đây, con ở nhà chuẩn bị gặp mặt trước xem sao, nếu ấn tượng thực sự không tốt thì nghĩ biện pháp khác cũng không muộn!” Ba Tần nói tiếp.

“Không được, ngày mai con không rãnh, con phải đi đón sinh nhật của Trần Lạc Thần!” Tần Nhã tức giận nói.

“Không được, con không được đi đâu hết, chuyện này đừng làm phiền cậu Trần thêm nữa, sao con không hiểu chuyện chút nào hết vậy!”

Nói xong, ba Tần kéo thẳng mẹ Tần ra ngoài.

Nước mắt của Tần Nhã chực trào ra…

Về phía Trần Lạc Thần.

Ngày hôm sau, Trần Lạc Thần thức dậy lúc sáu giờ.

Tối qua anh cũng gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc, có lẽ bọn họ sẽ đến sớm nên Trần Lạc Thần phải dọn dẹp nhà cửa một chút.

Chào mừng sinh nhật lần thứ hai mươi hai của mình.

“Trần Lạc Thần, vốn đã nghe mẹ tôi nói rằng cậu đã trở về từ lâu rồi, nhưng tôi đến tìm cậu mấy lần mà cậu đều không có ở nhà!”

Lúc này, một cô gái bước vào cửa.