CHƯƠNG 371: CÔ CỦA PHƯƠNG KIỂN NIẾP
“Cháu đều nghe thấy rồi?”
Vừa bước vào thư phòng, ông cụ Phương liền nói.
Phương Kiển Niếp gật mạnh đầu.
Nếu nói cấm túc thế hệ trẻ còn có thể khiến Phương Kiển Niếp không còn buồn rầu mỗi ngày, vậy thì chuyện của ba mẹ, có thể nói là nỗi đau mãi mãi của Phương Kiển Niếp.
Bởi vì bị cấm túc, cô ta ít nhất có thể oan thán, nhưng chuyện của ba mẹ, từ bé tới lớn, không có ai từng nhắc với cô ta, hỏi thì bị đánh.
“Cháu hận ông nội không? Ông nội đã giấu cháu nhiều năm như vậy?”
Ông cụ Phương nói.
“Không hận, cháu biết ông nội giấu cháu, đều là vì tốt cho cháu!”
Phương Kiển Niếp nói.
“Kiển Niếp, mọi biểu hiện trong những năm này của cháu, ông đều nhìn thấy hết, nói thật, ông nội có thể có cô cháu gái như cháu, ông nội rất tự hào, ba mẹ cháu ở trên trời có linh thiêng, cũng sẽ cảm thấy tự hào vì cháu.”
Ông cụ vỗ vỗ vai của Phương Kiển Niếp.
“Vậy ông nội, từ trước tới nay, kẻ địch của nhà họ Phương chúng ta rốt cuộc là ai, còn nữa, ba mẹ cháu, là bọn họ hại sao?”
Phương Kiển Niếp hỏi.
Ông cụ hít sâu một hơi, nhìn sang một góc của thư phòng, sau đó gật đầu.
“Ông biết, những chuyện này không giấu được cháu, bây giờ, cháu đã trở nên vô cùng giỏi giang, năng lực cũng cực mạnh, ông nội có thể nói cho cháu một vài chuyện rồi!”
Ông cụ hơi khựng lại rồi nói:
“Không sai, nhà họ Phương chúng ta từ trước tới nay, là có một kẻ địch rất mạnh, đó chính là nhà họ Trần!”
“Nhà họ Trần sao? Tại sao cháu trước giờ chưa từng nghe nói tới gia tộc này?”
Phương Kiển Niếp ngẩn người nói.
“Đương nhiên, gia tộc của bọn họ tuy không cần ẩn giấu như chúng ta, nhưng trên thế giới, có thể có được đẳng cấp đó của bọn họ, cũng ít càng ít! Càng huống hồ, ông đã cấm túc các cháu hơn 20 năm, các cháu thấy được bao nhiêu thế giới chứ!”
Ông cụ nói.
“Nhưng mà tại sao, tại sao nhà họ Trần đối với chúng ta như thế?”
Trong mắt Phương Kiển Niếp đã vụt qua một ngọn lửa thù hận.
“Chuyện này nói ra thì dài, tóm lại, bắt đầu từ thế hệ của ông nội, bao gồm thế hệ sau này của mẹ ba cháu, trước giờ chưa từng ngừng nghỉ đấu tranh với bọn họ! Hơn nữa cháu cũng phải nhớ, mãi mãi cẩn thận người của nhà họ Trần! Hiểu không?”
Ông cụ thương tiếc nói.
“Cháu biết rồi ông nội!”
“Hơn nữa Kiển Niếp, nếu cháu đã biết một vài chuyện của gia tộc, sợ rằng ông có che giấu cháu nữa, cũng không giấu được nữa rồi, huống hồ bây giờ, tình hình nội bộ của nhà họ Phương cháu cũng nhìn thấy rồi, ông nội đã chuẩn bị, bắt đầu từ bây giờ, cháu chính là người thừa kế tất cả sản nghiệp của ba mẹ cháu! Cũng tức là ngoài cô cháu ra, cháu chính là cô gái duy nhất của gia tộc thừa kế sản nghiệp!”
Ông cụ nói.
Phương Kiển Niếp mặt mày kích động, hơn nữa, cô cũng biết người phụ nữ còn lại là ai.
Nói đến đây, ông cụ có vẻ mặt u ám.
“Năm đó, là ông quá xúc động, cô cháu bây giờ vẫn tránh không chịu gặp ông, Mộng Hân à, đứa trẻ ngốc này, tính tình sao lại ương ngạnh như vậy, ba tuy cứng miệng, nhưng người luôn bận lòng, còn không phải là cô của cháu sao!”
Ông cụ đã khóc.
“Kiển Niếp, đáp ứng ông nội một chuyện.”
“Ông nội cháu hiểu, cháu sẽ tìm được cô!”
Phương Kiển Niếp nói.
Chuyện này, là xảy ra vào lúc cô ta còn rất bé.
Lão quản gia của gia tộc đã từng kể cho cô ta.
Nhà họ Phương từng xuất hiện một người phụ nữ vô cùng lợi hợi, bà ta chính là cô của cô ta – Mộng Hân.
Có điều về sau đã làm trái gia quy, bị ông nội đuổi ra ngoài.
Trên thực tế những năm này, ông nội luôn đi tìm, kết quả căn bản không tìm được tung tích của bà ta.
Là một mối tâm bệnh lớn của ông nội.
Bây giờ Phương Kiển Niếp đã thừa kế sản nghiệp của ba mẹ, tìm cô trở về, cô ta đương nhiên không từ chối.
Đồng thời, Phương Kiển Niếp cũng rất muốn gặp người cô được người nhà họ Phương sùng bái không thôi này, hơn nữa mọi người đều nói cô ta rất giống cô cả lúc đầu! Năng lực, thậm chí dung mạo đều có vài phần giống.
Vậy bà ta rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào?
Bà ta đã yêu phải ai, có thể khiến ông nội nhẫn tâm đuổi cô của cô ta ra khỏi gia tộc chứ?
Mà ông nội cuối cùng, lấy ra một bức hình đưa cho Phương Kiển Niếp, người phụ nữ trong bức hình, quả thật rất đẹp, thậm chí dung mạo đẹp tới mức khiến người ta nghẹt thở.
Bà ta, chính là Phương Mộng Hân – cô của cô ta!
Còn chuyện cô ta cưỡng ép thừa kế, tự nhiên do ông nội ra mặt dẹp yên.
Phương Kiển Niếp giờ không cần lo lắng nhà họ Tư Đồ nữa, dù sao nhà họ Tư Đồ bây giờ tuy thế lớn, nhưng cũng không dám quá đáng quá!
Lúc này, rời khỏi thư phòng của ông nội, Phương Kiển Niếp cất bức hình đi, chuẩn bị trở về phòng.
“Kiển Niếp, tôi đợi em được một lúc rồi!”
Dưới sắc đêm, một người trẻ tuổi đang đứng ở trong trang viên.
“Tư Đồ Dương, anh đợi tôi làm cái gì?”
Phương Kiển Niếp lạnh lùng nói.
“Chiều nay tôi nghe nói, em bị người ta đánh bị thương, tôi lo cho em, cho nên tới hỏi thử em, em yên tâm Kiển Niếp, tôi sẽ khiến cậu ta trả cái giá bằng máu!”
Tư Đồ Dương nói.
“Cần anh quản sao! Tôi nói cho anh biết, anh nếu như dám động vào bạn học của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho anh!”
Phương Kiển Niếp lập tức nổi giận.
“Được được được, vậy tôi tha cho thằng oắt đó, Kiển Niếp, em đừng tức giận!”
Tư Đồ Dương vội nói.
“Không có chuyện gì khác rồi chứ? Nếu không có chuyện gì khác thì tôi trở về!”
Nói xong, chán ghét liếc nhìn Tư Đồ Dương, Phương Kiển Niếp trực tiếp rời đi.
“Kiển Niếp, Kiển Niếp!”
Tư Đồ Dương gọi.
Nhưng Phương Kiển Niếp đã đi xa rồi.
Tư Đồ Dương hận tới siết chặt nắm đấm.
“Thiếu chủ, tôi sớm đã nói với cậu, cậu đối tốt với cô ta như vậy, cô ta không coi trọng!”
Lúc này, từ sau một gốc cây bên đường có một ông lão chắp hai tay đi ra.
Chỉ có điều ở dưới sắc đêm thì thấy gương mặt của ông lão này rất dọa người.
Bởi vì gương mặt của ông ta, một nửa là màu trắng, một nửa là màu đen, có hơi giống người âm dương.
Đôi mắt cũng u ám, hoắm sâu trong hốc mắt, rất khủng khiếp.
Hơn nữa nhìn cả người ông ta, đều giống như tấm da bọc xương, dường như một cơn gió nhẹ thổi qua, ông ta đều có thể thổi bay.
“Ông có ý gì?”
Tư Đồ Dương nói.
Ông lão khẽ cười: “Cơ hội, mãi mãi đều là tự mình tạo ra cho mình, chứ không phải là đợi cơ hội đập vào người mình, lý do cô ta khinh thường không màng tới tình yêu của cậu, đó là vì sự giúp đỡ của cậu, đều quá khiêm tốn rồi!”
“Thủ đoạn thật sự là khiến cô ta cảm thấy, rời xa cậu, làm cái gì cũng không được, bắt buộc phải ỷ lại vào cậu mọi nơi mới được.”
Giọng nói của ông lão, càng như con quạ kêu.
Tư Đồ Dương gật đầu.
“Tôi hiểu rồi!”
Hơn nữa khóe môi đã nhếch lên lộ ra ý cười thích thú.
Lại nói tới Trần Lạc Thần.
Đợi tới ngày thứ hai, Trần Lạc Thần đã lên lớp từ sớm.
Bởi vì hai tiết đầu ngày hôm nay chính là tiết học kép.
Cho nên Trần Lạc Thần gọi Vương Tiểu Hoa, mới sáng ra đã tới trước.
Lúc này, trong phòng học kép còn chưa có học sinh nào tới.
Nhưng, Phương Kiển Niếp với Phương Di lại đã tới rồi.
Mà nhìn thấy Trần Lạc Thần, Phương Kiển Niếp với Phương Di cũng ngẩng đầu lên nhìn.
Đặc biệt là Phương Di, mang theo tia thù hận.
Trần Lạc Thần mang vẻ xin lỗi đi tới bên cạnh Phương Kiển Niếp: “Chuyện hôm qua, thật sự xin lỗi, tôi không phải là cố ý!”
Dù sao, Phương Kiển Niếp nói thế nào đi nữa cũng là một cô gái, bản thân lúc đó bởi vì gấp gáp, liền nhân lúc Phương Kiển Niếp không chú ý, ném cô ta ra ngoài.
Trong lòng Trần Lạc Thần khá áy náy, bởi vì anh thật sự là trục lợi, nếu thật sự đánh, sao có thể đánh được Phương Kiển Niếp.
Mà Phương Kiển Niếp thì sao, nghe thấy những lời này của Trần Lạc Thần, có ý khiêu khích rất lớn.
Lúc này, Phương Kiển Niếp cất giọng lạnh lùng hiếm thấy: “Sáng nay còn có thể gặp được cậu thì tôi cũng yên tâm rồi!”
Trần Lạc Thần: “Hả?”