Con Nhà Giàu

Chương 389



CHƯƠNG 389: XE CÔ KHÔNG BỊ GÌ

“Cậu Trần, chào ngài, tôi là Quách Tây Lâm.”

Quách Tây Lâm chính là Quách tổng lần trước đã gặp nhau ở buổi họp mặt công khai của các người nổi tiếng ở biệt thự Vân Đỉnh ở huyện hồng, lần đó cũng đã lưu lại số điện thoại của anh.

“Quách tổng, chào ông, có việc gì thế?”

Trần Lạc Thần cười nói.

“Là có chút chuyện, chúng tôi có tổ chức một bữa tiệc tiếp đón mời phú thương khắp nơi, lúc đầu chúng tôi không dám mời ngài, ha ha, thương nhân nhỏ nhoi như chúng tôi cũng không tiện để ngài tham gia, nhưng mà lần này có rất nhiều doanh nhân nổi tiếng nể mặt đến từ Kim Lăng, có mấy vị ông chủ nói là bọn họ đều là người dưới tay của ngài, cho nên mới xin hỏi ngài có thời gian không có thể đến đây một chút được không ấy mà.”

Quách Tây Lâm nói.

Thật ra thì với cấp độ của bọn người Quách Tây Lâm, làm ăn kiếm tiền là thứ yếu, đối với bọn họ mà nói quan hệ mới là kinh doanh.

Kinh doanh phát triển mối quan hệ so với việc kinh doanh phát triển một hạng mục còn tốt hơn nhiều.

Đây cũng chính là vì sao mà các doanh nhân đều thích tụ tập.

Bởi vì một cơ hội nói không chừng sẽ quen biết không ít ông chủ mới, mối quan hệ mới, mà có mối quan hệ mới thì đại biểu cho việc có cơ hội mới.

Loại trường hợp như thế này, Trần Lạc Thần cũng đã từng tham gia khá nhiều.

Đối mặt với lời mời nhiệt tình của Quách tổng, Trần Lạc Thần không tiện từ chối.

Nhưng mà bây giờ đi thì việc trước mắt chắc chắn là không có thời gian.

Sau đó anh cũng uyển chuyển từ chối.

Sau khi cúp điện thoại.

Hầu Hiểu Hà vẫn luôn lắng nghe Trần Lạc Thần nói chuyện điện thoại.

“Ha ha, ai mời cậu ăn cơm à? Là Quách tổng nào vậy? Sẽ không phải là Quách tổng lần trước đó chứ?”

Hầu Hiểu Hà quan tâm hỏi.

Dù sao thì Hầu Hiểu Hà cũng không hi vọng Trần Lạc Thần quá thân thiết với Quách tổng.

“Không có ai hết.”

Trần Lạc Thần cười khổ nói: “Lúc nãy tôi đã nhìn chỗ bị hư ở đuôi xe của cậu rồi, Hiểu Hà, một tỷ năm trăm triệu có chút quá đáng không vậy?”

Mặc dù là có tiền nhưng mà Trần Lạc Thần cũng không muốn phải chịu oan.

“Ác quá hả? Đánh rắm ấy, đợi một lát nữa nhân viên giám định tổn hại của cửa hàng 5S đến đây, đến lúc đó các người xem thử xem, nói không chừng sẽ càng nhiều hơn nữa đó, tôi thấy cậu không bỏ ra nổi số tiền đó chứ gì.”

Hầu Hiểu Hà nói.

Sau đó khoanh tay lạnh lùng chờ.

Ngày hôm qua còn lo lắng sau khi Trần Lạc Thần quen biết với Quách tổng có khi nào sẽ trở nên rất có tiền không.

Cô ta rất sợ hãi, đây cũng chính là nguyên nhân làm cho tâm trạng hôm nay của Hầu Hiểu Hà rất khó chịu.

Nhưng mà bây giờ khi nhìn thấy Trần Lạc Thần chạy chiếc xe đạp điện ba bánh, một tỷ năm trăm triệu mà cũng nói thách.

Hầu Hiểu Hà yên tâm rồi.

Đợi không bao lâu, nhân viên giám định tổn hại của hàng 5S đã đến.

Mấy người bọn họ nghiêm túc kiểm định một phen.

Sau đó lại thấp giọng trao đổi vài câu gì đó.

Sau đó mới lấy công cụ đứng lên.

“Như thế nào? Phí sửa chữa hết bao nhiêu tiền, chắc là mấy trăm triệu hả?”

Hầu Hiểu Hà đứng khoanh tay hỏi mấy nhân viên giám định tổn hại.

“Đúng vậy, sửa chữa toàn bộ chắc cũng cần khoảng một tỷ năm trăm triệu.”

Nhân viên lên tiếng nói.

“Cái gì chứ, khoảng một tỷ năm trăm triệu hả?”

“Tàn nhẫn quá đi thôi.”

Đám người kinh ngạc kêu lên.

Mà Hầu Hiểu Hà cũng bị dọa đến le lưỡi, cô ta đòi chín trăm triệu hoàn toàn dựa theo kinh nghiệm của mình.

Nhưng mà trên thực tế cô ta cũng chỉ là một cô nhóc mà thôi, dựa vào bạn trai mà từ gà con biến thành phượng hoàng, nào có kinh nghiệm với xe sang trọng đâu chứ.

Cô ta thậm chí cảm thấy sáu trăm triệu cũng đã dữ lắm rồi.

Trên mặt của cô ta lập tức tràn đầy vẻ đắc ý mà nói: “Hahaha, Trần Lạc Thần, có nghe hay không hả? Tiền sửa chữa đã khoảng một tỷ năm trăm triệu rồi, còn có phí làm chậm trễ tổn thất tinh thần, cậu cứ tính đi, tôi cho cậu biết chuyện này chỉ giải quyết bằng một tỷ năm trăm triệu chắc chắn không giải quyết được đâu.”

Lúc nãy muốn của cậu một tỷ năm trăm triệu, hiện tại một tỷ năm trăm triệu chắc chắn là không được rồi.

Đã cho thể diện mà còn không cần, hừ, tự khóc một mình đi!

Trần Lạc Thần chỉ có chút bất đắc dĩ mà nhún vai, cũng không nói cái gì nữa.

“Được rồi, các người đã vất vả rồi, viết đơn phí sửa chữa cho tôi đi rồi trở về, đây là tiền bo của các người.”

Hầu Hiểu Hà vừa nói vừa móc ra mấy trăm nghìn từ trong ví đưa cho nhân viên.

Nhân viên làm việc đều lắc đầu.

“Cô gái này, cô nghe chúng tôi nói xong đã, đặt phí bảo dưỡng chiếc xe này sang một bên trước đi, điều chúng tôi muốn nói là đây không phải là xe của chúng tôi.”

Nhân viên làm việc nói.

“Nói nhảm, xe của tôi là xe nhập khẩu, là ba của bạn trai tôi đã cho người đi mua, dĩ nhiên không phải là xe của các người rồi.”

“Cô hiểu lầm rồi, tôi là đang chỉ đó căn bản cũng không phải là mẫu xe được lưu hành tại trụ sở chính của chúng tôi, nó không được đưa ra thị trường và tiêu thụ trên thị trường , bởi vì sau khi sản xuất được một nhóm thì đã dừng sản xuất, nhưng mà gần đây ở nước ngoài có một vài phần tử nằm ngoài vòng pháp luật mô phỏng lại loại xe này rồi tiến hành buôn bán, về phần tại sao mua được thì tôi cảm thấy trong lòng cô chắc chắn hiểu rõ, cho nên đó căn bản không phải là xe của chúng tôi.”

Nhân viên nói.

“Mẹ kiếp, ý của các người đây là mua xe lậu hả? Các người nói bậy bạ cái gì đó?”

Hầu Hiểu Hà nghe xong liền gấp gáp.

Nhân viên bất đắc dĩ lập tức lấy thông báo nội bộ ra cho Hầu Hiểu Hà xem, hơn nữa chiếc xe này cũng đã bị lập biên bản rồi.

“Cút nhanh lên đi, cái thứ gì ấy, tôi chỉ kêu các người giám định tổn hại, phải nhiều chuyện như vậy làm cái gì hả? Tôi không cần các người xem tổng thể?”

Hầu Hiểu Hà thấy vậy thì cũng hơi sợ.

Dù sao thì đây cũng là xe của bạn trai, cũng không phải là của mình.

Gây ra chuyện lớn như thế, đương nhiên Hầu Hiểu Hà thấy chột dạ.

“Cô gái này, chúng tôi đã nói rồi xe này đã được lập biên bản, đợi một lát nữa sẽ có nhân viên làm việc của chúng tôi đến đây kéo đi, cũng hi vọng là cô sẽ phối hợp với công tác điều tra của chúng tôi, nếu như cô không phải là chủ xe, tôi hi vọng là cô mời chủ xe đến đây.”

Đã có nhân viên gọi điện thoại xong.

“Này, các người đang làm cái gì vậy hả?”

Hầu Hiểu Hà gấp gáp.

Bây giờ cũng không có tâm trạng để đòi tiền với Trần Lạc Thần.

Lập tức bị dọa vội vàng gọi điện thoại cho bạn trai Lý Lương.

Mà Trần Lạc Thần thì sao, cũng không ngờ là chuyện này lại trở nên như thế.

Đứng ở một bên cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ một tiếng.

Ác nhân tự có ác nhân trị thôi.

Nhìn thấy Trần Lạc Thần đứng ở một bên cười cợt.

Trong lúc Hầu Hiểu Hà đang gọi điện thoại thì cầm lấy chiếc giày cao gót tập về phía Trần Lạc Thần.

Nhưng mà Trần Lạc Thần lại né tránh.

“Khốn nạn, cậu cười trên nỗi đau của người khác làm cái gì hả? Tôi nói cho cậu biết cậu nên bồi thường tiền cho tôi, một đồng cũng không thể thiếu, đều là do cậu, tôi muốn hai tỷ một trăm triệu, cậu chạy không thoát đâu.”

Hầu Hiểu Hà điên cuồng nói.

“Bị bệnh.”

Trần Lạc Thần bất đắc dĩ lắc đầu.

Hiện tại cái cô gái này vô cùng phiền phức, Trần Lạc Thần cũng không bỏ đá xuống giếng.

“Chào anh, xe này của anh là xe trong cửa hàng chúng tôi, tôi gọi đến đây hai chiếc xe kéo, đợi một lát nữa kéo đi cùng luôn.”

Nhân viên nói.

“Được rồi.”

Trần Lạc Thần gật đầu đồng ý.

Sau đó thì sao nhân viên liền quấn lấy Hầu Hiểu Hà.

Trần Lạc Thần thấy không còn có chuyện gì khác, chuẩn bị để bọn người Lâm Thắng Nam trở về.

Chuyện này cứ giao cho mình là được rồi.

Mà lúc này Hầu Hiểu Hà có thể là đang bị bạn trai của cô ta mắng, giờ phút này khóc lóc trốn vào một bên gọi điện thoại.

Vương Văn nhìn Trần Lạc Thần một chút, Trần Lạc Thần cũng nhìn Vương Văn.

Hai người xấu hổ cười cười với nhau.

“Văn, mọi người chuẩn bị đi đâu vậy? Thật ngại quá, làm chậm trễ việc của mọi người, nếu không thì để tôi đưa mọi người đi.”

Trần Lạc Thần nói.

“Được, bọn tôi chuẩn bị đi tham gia một bữa tụ tập, Hiểu Hà kêu tôi đi theo với cậu ấy.”

Vương Văn nói.

“Hừ, các người có việc gì thì ngày mai đi tìm bạn trai của tôi là được rồi, ngày mai anh ấy sẽ liên lạc với các người.”

“Vậy được rồi thưa cô.”

Lúc này Hầu Hiểu Hà có vẻ như là đang bàn bạc với phía nhân viên ở bên kia xong rồi.

Sau đó đi tới rồi nói: “Văn, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta vẫn nên đi đến đó trước thôi, đáng chết, vốn dĩ muốn lái chiếc xe này để làm rạng mặt mũi mà.”

Hầu Hiểu Hà không cam lòng nói, lại cảnh cáo Trần Lạc Thần một lần nữa.

“Hiểu Hà, chúng ta vẫn nên đi thôi, chuyện này cậu không xử lý được đâu, Trần Lạc Thần vừa nói là cậu ấy có thể đưa chúng ta đến đó.”

Vương Văn nói.

Cái gì? Cậu ta đưa chúng ta đi hả? Ngồi trên chiếc xe đạp điện ba bánh này đó à? Văn, có phải là cậu phát sốt rồi không vậy!”