CHƯƠNG 392: SỰ BÁO THÙ CỦA LONG THIẾU VÂN
Nhìn thái độ nghiêm túc của bọn người Quách tổng.
Hầu Hiểu Hà cũng không còn cười nổi nữa.
Chẳng lẽ đây chính là sự thật?
Nhớ lại năm đó Trần Lạc Thần một bộ dạng khốn khổ, mình gặp lần nào thì chán ghét lần đó.
Chưa từng để anh ta vào trong mắt.
Nhưng mà hiện tại mấy năm không gặp, Trần Lạc Thần lại thay đổi lớn như thế.
Nhiều phú thương đại lão đều lấy lòng anh.
Làm sao có thể?
Còn Trần Lạc Thần không thèm phản ứng lại Hầu Hiểu Hà, mà là nói lời chào hỏi với bọn người Quách tổng.
Tất cả mọi người lập tức đi vào trong nhà hàng.
Tham gia cũng đã hơn nửa tiếng đồng hồ, Trần Lạc Thần bởi vì phải trở về gấp.
Liền nói lời tạm biệt với Quách tổng.
Lúc đi ra ngoài, một đám người đều đi ra tiễn.
Lâm Y Y nhẹ giọng nói gì đó với ba của cô ta, sau đó le lưỡi, hiển nhiên là muốn đi theo Trần Lạc Thần.
Đương nhiên là ba của cô ta đồng ý rồi.
Mặt mũi của Hầu Hiểu Hà tràn đầy khẩn trương cũng đi ra ngoài với Vương Văn.
Giờ phút này Trần Lạc Thần bước lên chiếc xe đạp điện ba bánh.
Mà Lâm Y Y ngồi yên vị ở bên cạnh anh.
Nhưng kỳ quái đó chính là bây giờ Vương Văn không cảm thấy ngồi trên chiếc xe đạp điện ba bánh sẽ rất mất mặt.
Bởi vì Lâm Y Y là cô chủ nhà giàu xinh đẹp như thế, mà ở trên đó cũng rất vui vẻ.
Huống hồ gì là mình.
Đặc biệt sự thật Trần Lạc Thần chính là cậu Trần làm cho Vương Văn thật sự sợ hãi.
Đến bây giờ còn cảm thấy như mình đang sống trong mộng.
Mà Hầu Hiểu Hà thì gấp đến độ khóc lên.
Mà nhìn Trần Lạc Thần vẫn là quần áo đó, diện mạo đó, thần thái đó.
Khi nãy nhìn vẫn là bộ dạng nghèo hèn.
Tại sao bây giờ nhìn lại lại có thể làm cho người ta có một loại cảm giác phát khiếp vậy chứ, tại sao vậy chứ?
Trần Lạc Thần ở bên đây chuẩn bị chở Lâm Y Y về nhà mình ăn cơm.
Hiện tại tâm trạng của Trần Lạc Thần không tệ, dù sao thì lần này cũng không uổng công nhiệm vụ đã hoàn thành, còn giúp Tường Vi tìm được mẹ đẻ, mà em họ của mình cũng đã tìm được rồi.
Thu hoạch rất lớn.
Nhưng mà có người vui thì có người buồn.
“Xoảng!”
Đó là âm thanh của một chén trà rơi xuống đất.
“Phế vật, thật sự là phế vật, con vịt đến tay rồi mà còn có thể bay đi?”
Trong biệt thự, Tư Đồ Dương phẫn nộ gào thét với mấy tên thủ hạ người nước ngoài.
Long Thiếu Vân đứng ở một bên sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Dù sao thì trước đó đã thổi phồng mình quá lợi hại, kết quả ngay cả mấy người học sinh mà cũng không thể bắt được, nhìn như là Tư Đồ Dương đang gào thét với mấy tên thủ hạ.
Thật ra đây là chỉ cây dâu mắng cây hòe mà chửi mình.
Trong lòng của Long Thiếu Vân cũng nén giận.
“Cậu Dương, cậu Long, thật sự lúc ấy chúng tôi đã bị bao vây, chỉ sợ là làm kinh động đến lực lượng vũ trang ở đó.”
Một người cầm đầu nói: “Mong mọi người cho chúng tôi một cơ hội, cậu Dương cung cấp cho chúng tôi vị trí của Phương Kiển Niếp một lần nữa đi, chúng tôi nhất định sẽ mang cô ta về đây.”
“Trễ rồi, trễ rồi! Các người thật sự cho rằng người nhà họ Phương nói động đến liền động đến được à, nếu như không phải hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, tôi và ba tôi cần hiểu rõ nhất cử nhất động nhà họ Phương, tôi cũng sẽ không mạo hiểm đi bắt cóc Phương Kiển Niếp. Bây giờ thì hay rồi, đánh rắn động cỏ, hiện tại chỉ cầu xin nhà họ Phương đừng hoài nghi đến trên đầu của tôi, tôi đã cảm ơn các người lắm rồi.”
Tư Đồ Dương sắp phát điên lên.
Sợ vụ bắt cóc lần này thất bại sẽ tạo thành hậu quả không tốt.
Hơn nữa một khi ảnh hưởng đến chuyện lớn của gia tộc, đó mới là thật sự bù không được mất.
Long Thiếu Vân nhìn đám thủ hạ ủ rũ, lập tức hỏi: “Đúng rồi, mấy chiếc máy bay trực thăng đó không có lý do gì mà đến nhanh như vậy, càng sẽ không kinh động đến lực lượng vũ trang ở đó, cậu nói rõ chi tiết cho tôi.”
Thủ hạ liền nói tình huống lúc đó.
“Hả? Chẳng lẽ là anh ta?”
Sau khi Long Thiếu Vân nghe xong thì nhướng mày.
Tư Đồ Dương hỏi: “Là ai vậy?”
Long Thiếu Vân nói: “Không phải là các người có ảnh chụp lén đó à, để tôi xem trong đám người đó có ai.”
Thủ hạ lập tức lấy ảnh ra.
“Tôi biết rồi, quả nhiên là anh ta, Trần Lạc Thần, là cậu Trần ở Kim Lăng.”
Long Thiếu Vân nhìn thấy Trần Lạc Thần trong tấm ảnh, giờ phút này tức giận vỗ bàn một cái.
Lúc trước trong tiệc sinh nhật, mình đã bị Trần Lạc Thần nhục nhã nhiều lần.
Hơn nữa sau khi trở về gia tộc, lại trực tiếp bị cấm túc.
Làm cho uy danh đã gây dựng nhiều năm của anh ta trở nên sụp đổ.
Long Thiếu Vân thực sự hận đến nghiến răng.
“Cậu ta chính là cậu Trần ở Kim Lăng đó à?”
Hiển nhiên Tư Đồ Dương đã từng nghe nói tới.
Long Thiếu Vân lập tức nói ân oán của mình với Trần Lạc Thần.
“Haha, khó trách cho dù Phương Kiển Niếp không sử dụng người nhà họ Phương mà làm chuyện cũng thuận buồm xuôi gió, hóa ra là nhận được sự trợ giúp của người giàu có như Trần Lạc Thần đó à. Cũng càng khó trách, cậu Dương lấy lòng Phương Kiển Niếp mấy lần mà cô ta cũng không đặt vào trong mắt.”
Long Thiếu Vân nói.
Mà Tư Đồ Dương nghe như vậy lại hít sâu một hơi.
“Bất kể là ai, chỉ cần dám đối nghịch với Tư Đồ Dương tôi thì tôi liền để cho người đó sống không nổi để bước ra khỏi Thục Xuyên này đâu.”
Tư Đồ Dương lập tức nổi giận đùng đùng chuẩn bị gọi người.
“Đừng xúc động, anh Dương à.”
Long Thiếu Vân giữ bả vai của Tư Đồ Dương lại.
“Tôi với Trần Lạc Thần đã từng quen biết với nhau, thế lực của anh ta rất to lớn, so với trong tưởng tượng của tôi và anh lại càng to lớn hơn, tùy tiện ra tay sẽ sinh ra phiền toái rất lớn, dù sao thì anh cũng đã nghe nói đến chuyện năm đó chị gái của anh ta ép nhà họ Long chúng tôi rời khỏi Kim Lăng.”
Long Thiếu Vân vội vàng thuyết phục.
Dù sao trực tiếp nhằm vào Trần Lạc Thần, đó chẳng khác nào làm cho một chuyện đơn giản trở nên phức tạp hóa.
Tư Đồ Dương cũng không phải là không hiểu đạo lý này, chủ yếu là lúc nãy anh ta cảm thấy Phương Kiển Niếp có Trần Lạc Thần cho nên mới hờ hững lạnh nhạt với mình, còn tát một cái vào mặt mình, ghen tuông bùng phát.
Hiện tại tỉnh táo lại, đã tốt hơn rất nhiều.
“Vậy Thiếu Vân, cậu có biện pháp gì tốt không? Chẳng lẽ cứ để cho anh ta giễu võ giương oai ở Thục Xuyên à?”
Long Thiếu Vân lạnh lùng cười một tiếng: “Đương nhiên sẽ không rồi, hoàn toàn ngược lại, tôi muốn để anh ta vĩnh viễn ở lại Thục Xuyên, báo thù nỗi nhục lúc trước, chuyện này để tôi tự mình làm. Đúng rồi cậu Dương, hi vọng là cậu cho tôi mượn một vài người, tôi cần điều tra một chút những người mà lần này Trần Lạc Thần mang đến là người nào?”
“Không thành vấn đề.”
Hai người cứ luôn trò chuyện đến khuya mới kết thúc.
Ba ngày sau đó.
“Anh, em với dì Phương ra ngoài mua đồ ăn, anh muốn ăn cái gì không, để bọn em mua về cho anh.”
“Cái gì cũng được hết, em và dì Phương làm, anh đều thích ăn.”
Trần Lạc Thần nhìn Tô Tường Vi và dì Phương, cười nói.
Trong thời gian ba ngày Tường Vi và dì Phương đã trở nên rất thân thiết với nhau.
Giống như Trần Lạc Thần đã nói, Tường Vi cũng sẽ không ghét bỏ gương mặt đầy sẹo của dì Phương.
Mà Phương Mộng Hân thì sao, nhìn con gái hiểu chuyện ngoan ngoãn như thế ngày nào cũng đi cùng với mình, cảm thấy vừa hạnh phúc vừa thỏa mãn.
Về phần Tô Tường Vi, cô ta cảm thấy mình và dì Phương ở cùng một chỗ có một loại cảm giác an toàn rất tự nhiên, cảm giác thân mật, giống như dì Phương là người thân của mình.
Hai người bọn họ nắm tay nhau đi đến chợ.
Mà dì Phương nhìn cửa hàng ở bên cạnh có một sạp hàng nhỏ bán kẹo hồ lô.
Mà Tường Vi thì sao, ánh mắt thì lại thỉnh thoảng nhìn qua phía bên kia.
Sau đó lại đi ra phía trước.
Trong lòng của dì Phương chua chua, căn cứ vào cách nói của Tường Vi, nếu như không phải gặp được Trần Lạc Thần, chỉ sợ là cô ta sẽ còn sống một cuộc sống khổ cực.
Từ nhỏ đến lớn chắc có lẽ là ăn một cây kẹo hồ lô cũng đều là một chuyện cực kỳ xa xỉ.
“Tường Vi, cháu đợi dì một lát nha, dì lập tức về ngay.”
Dì Phương nói xong liền đi qua một bên.
Tường Vi nghĩ thầm dì Phương thần thần bí bí đi làm cái gì vậy chứ?
Lập tức đứng nguyên tại chỗ chờ đợi.
Mà đúng lúc này.
Tô Tường Vi lại nghe thấy âm thanh động cơ chạy nhanh.
Quay đầu nhìn lại, là một chiếc xe van đang chạy nhanh về phía mình.
“A!”
Mấy người đi đường lập tức phát ra tiếng kêu…