CHƯƠNG 394: XẢY RA TAI NẠN NỮA
“Đến đâu rồi?”
Long Thiếu Vân hỏi tài xế. Lúc này mặt của anh ta đã trắng bệch.
“Cậu Long, tôi cũng không biết tới đâu rồi? Bây giờ chúng ta không dám đi trên con đường chính, toàn là người của Trần Lạc Thần, chúng ta đã bị bọn họ phát hiện ra rồi! Nhưng mà nhìn hoàn cảnh xung quanh, giống như là một nơi hoang vu!”
Tài xế bị dọa sợ tới chân còn đang run rẩy.
Cho dù bọn họ đã chạy đi kịp thời.
Nhưng mà không ngờ rằng, chỉ trong chớp mắt, những con đường chính của Thục Xuyên và Khánh thành, đã bị đoàn xe của Trần Lạc Thần chặn lại hết.
Màn đêm đang buông xuống.
Vị tài xế này cũng là một người có kinh nghiệm.
Khó khăn lắm mới chạy đi được.
Nhưng mà, hình như đã lạc đường rồi.
“Vô dụng! Nuôi ông làm gì không biết! Vô dụng!!!”
Long Thiếu Vân hét lên điên cuồng, nơi đây cách xa trung tâm thành phố, xung quanh đều đen tối, cực kì đáng sợ.
Vào lúc này, tiếng động cơ xe ồ ạt, xuyên qua gió lạnh màn đêm lọt vào tai hai người họ.
Sau đó nhìn lại phía sau, ánh sáng sáng chói.
Không biết có bao nhiêu chiếc xe đang đuổi theo.
Mà một chỗ khác, cũng đang có xe đang đuổi theo.
“Chạy, chạy mau!”
Long Thiếu Vân hét lên.
Lập tức, vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho mẹ của mình.
“Thiếu Vân, con đang lái xe sao? Ngày mai là sinh nhật của mẹ, nhớ về nhà đấy!”
“Mẹ! Mau đến cứu con, mau đến cứu con! Con bị người ta chặn ở Khánh Thành rồi!”
“Con trai, con nói gì, có phải tín hiệu không tốt không, sao mẹ nghe không rõ?”
Người phụ nữ đầu dây điện thoại bên kia nói.
“Mẹ! Mẹ nghe thấy không? Mau đến cứu con! Cứu con!!!”
“Alo alo alo!”
Long Thiếu Vân hét lên mấy tiếng, không nghe thấy tiếng đầu dây bên kia nữa.
Nhìn vào điện thoại, thì ra tín hiệu điện thoại đã bị người ta chặn mất.
“Cậu Long, hay là dừng xe lại đi, trước mặt đen thui, chúng ta cũng không rõ đường đi nữa!”
Tài xế thật sự sợ rồi.
Bây giờ, có muốn chạy cũng chạy không thoát.
“Dừng cái gì, nếu như lần này tôi rơi vào tay Trần Lạc Thần, còn có thể sống tốt sao! Tiếp tục chạy về phía trước, đi tiếp con đường này, mau chóng tụ họp với người của chúng ta!”
Tài xế lập tức đạp chân ga.
Rầm!
Đột nhiên, thân xe run lắc mạnh.
Tiếp sau đó xe rung lắc cực mạnh.
Đợi đến khi Long Thiếu Vân phản ứng lại, chiếc xe bắt đầu bay xuống nhanh chóng.
“A!!!!”
Tài xế và Long Thiếu Vân cùng nhau hét lên sợ hãi.
Nhưng mà tiếng hét này, cùng với hai người họ rơi xuống, càng ngày càng không rõ.
Cho đến khi bùm một cái, phát ra tiếng động cực lớn.
Ở nơi sâu, nổ bùng lên một đám lửa.
Tất cả âm thanh, mới trở về im lặng.
Vào lúc này, đoàn xe cũng đã tới đủ.
Dưới ánh đèn soi sáng, mọi người mới biết rõ, trước mắt, lại là vách núi cheo leo!
…..
Đêm khuya, nhà họ Long ở Yến Kinh.
“Ông này, trong lòng tôi luôn thấp thỏm không yên, mới nãy Thiếu Vân gọi điện thoại cho tôi, tôi nghe thấy nó đang rất căng thẳng, giống như bị điều gì đó dọa sợ, ông nói nó bây giờ ở Thục Xuyên không sao chứ?”
Một người phụ nữ xinh đẹp nói.
“Hừ, sao có chuyện gì được! Thục Xuyên có nhà Tư Đồ ở đó, bà cứ yên tâm đi!”
Một người trung niên mặt mũi dữ tợn nói.
“Nhưng mà điện thoại của Thiếu Vân không gọi được nữa, ông cũng biết, hai năm nay Thiếu Vân đắc tội không ít người!”
Người phụ nữ xinh đẹp lo lắng nói.
“Được rồi, lát nữa tôi gọi điện cho nhà Tư Đồ hỏi thử, cho dù đắc tội không ít người, nhưng mà trước giờ chỉ có người nhà họ Long ta đi đánh người khác, người khác ai dám đụng người nhà họ Long ta? Hừ, chị em nhà họ Trần, tuy là bây giờ hống hách, nhưng mà sớm muộn gì tôi cũng phải để hai chị em nó trả cái giá cực đắt!”
Người trung niên lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cầm điện thoại lên, gọi điện cho nhà Tư Đồ.
Bên kia nói hồi lâu.
Chỉ thấy sắc mặt của người trung niên ngày càng trắng đi.
“Cái gì? Làm phiền anh Tư Đồ rồi, tôi lập tức cho người qua đó!”
Người trung niên mặt trắng bệch, cuống quýt đứng dậy nói: “Bên nhà Tư Đồ có tin tức, Thiếu Vân ở Thục Xuyên, mất tích rồi!”
“Hả?”
“Vậy làm sao đây?”
“Tôi lập tức cho người đi Thục Xuyên, kêu thằng hai dẫn người đi đi!”
Người trung niên cũng thấp thỏm lo lắng.
“Nhưng mà thằng hai nó….”
“Tôi với thằng lớn không thể đi được, chuyện này, dù sao cũng phải có một người trong gia tộc xử lí, thằng hai đi là được, tôi kêu bác Hùng đi theo nó!”
Người trung niên dặn dò.
Người phụ nữ xinh đẹp mới gật đầu.
…..
Phía bên vách núi.
Trần Lạc Thần ngồi trực thăng đã tới nơi.
Vách núi sâu quá, nghe thuộc hạ báo lại nói, ngay cả vỏ xe cũng không kiếm được một mảnh nguyên vẹn, nói chi đến người.
Trần Lạc Thần cười gượng gạo.
Đúng là trời tạo nghiệp thì có thể oán, tự tạo nghiệp không thể sống được, tự tìm đường chết mà!
Vào chính lúc này.
Điện thoại của Trần Lạc Thần đột nhiên reo lên.
Lấy lên xem, là Địa Hổ gọi tới.
Bên phía Tô Tường Vi, đương nhiên sẽ để lại người bảo vệ, người này chính là Địa Hổ.
“Chuyện gì?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Cậu Trần, cô Tô đã tỉnh rồi, chỉ là bị chấn động não nhẹ, không có gì! Còn có…”
Địa Hổ nói tới đây, giọng nói nhỏ đi không ít.
“Còn có chuyện gì?”
Trần Lạc Thần hỏi.
“Cậu Trần, thật sự xin lỗi, tôi vẫn luôn ở bên cạnh cô Tô, nhưng mà vào lúc nãy, trong bệnh viện đột nhiên có 4 người bác sĩ có hành tung kì lạ, tôi thấy nghi ngờ, không cho họ đến gần! Nhưng mà mấy người này, đột nhiên ra tay, tôi đánh không lại bốn người họ, cô Tô, bị họ cướp đi mất rồi!”
Địa Hổ nói ra.
“Cái gì? Đến anh cũng bị đánh bị thương rồi?”
Trán Trần Lạc Thần ướt ẫm mồ hôi.
“Đợi tôi về bệnh viện nói tiếp, anh lập tức cho người đi tìm đã!”
Tường Vi nếu như xảy ra chuyện gì, bản thân sẽ áy náy chết mất.
Đồng thời Trần Lạc Thần ngày càng cảm thấy, ba để mình tìm dì Phương, không phải là một nhiệm vụ dễ dàng nữa.
Lúc này vội vàng chạy về bệnh viện.
“Dì Phương mới nãy trùng hợp đi ra ngoài lấy cháo rồi, mới tránh được, đám người này mặt mũi kì lạ, vũ khí của họ dùng là đao ngắn, tôi cảm thấy đã được huấn luyện cực kì bài bản nghiêm khắc qua, hơn nữa ai cũng là cao thủ!”
Trong bệnh viện, Địa Hổ hổ thẹn nói lại sự việc từ đầu đến đuôi.
Mà trên người Địa Hổ, cũng đang băng bó.
Mặt của Thiên Long cũng căng thẳng.
“Camera của bệnh viện đâu?”
Trần Lạc Thần đi qua đi lại, hỏi.
“Đã đi lấy rồi, tôi đã đi điều tra hết camera ghi lại mấy con đường, cuối cùng họ biến mất ở một ngọn núi!”
Địa Hổ nói.
Trần Lạc Thần vỗ vỗ vai của Địa Hổ: “Chị của tôi nói qua, có thể là đối thủ của hai người anh em anh, rất hiếm gặp, mà còn có 4 người cao thủ như vậy, nhất định là đại gia tộc, Địa Hổ, anh không thể nhìn ra chiêu thức của họ sao? Để tiện điều tra họ đến từ gia tộc nào?”
“Lạc Thần con không cần điều tra nữa, dì biết bốn người đó là ai. Cũng biết Tường Vi bị ai bắt đi!”
Lúc này, dì Phương đứng ra, đôi mắt ướt lệ nói.
Mà Trần Lạc Thần cũng là lúc sau mới nhận ra.
Đúng rồi, ở Thục Xuyên này, chỉ có thể là nhà họ Phương thôi.
Bởi vì Trần Lạc Thần không để lộ bản thân, hơn nữa trước mắt cũng không có qua lại với nhà họ Phương.
Nhà họ Phương vẫn luôn ẩn mình, cho nên Trần Lạc Thần không hề nghĩ tới nhà họ Phương.
Nhưng mà bây giờ xem ra, cũng chỉ có nhà họ Phương thôi!
“Nếu như dì đoán không sai, bốn người bọn họ, có lẽ là bốn vệ sĩ bên cạnh ba của dì! Ba của dì, đã phát hiện ra dì rồi!”
Phương Mộng Hân nói.