Con Nhà Giàu

Chương 396



CHƯƠNG 396: TRÙNG HỢP VẬY

“Cô ba, thật sự cô không thể vào trong, đây là do ông chủ đặc biệt căn dặn!”

Ngoài cửa, một người vệ sĩ, nói với một cô gái khoảng 20 tuổi.

“Được thôi, không ngờ nhà họ Phương còn có chỗ Phương Tình tôi không vào được, chị cả chị hai không thích tôi, bây giờ đến cả ông nội cũng không thích tôi sao? Anh càng không để tôi vào, tôi càng phải vào xem! Tránh ra cho tôi!”

Phương Tình đẩy vệ sĩ ra, lập tức đẩy cửa phòng xông vào trong.

Căn phòng này, kiến trúc vô cùng xa hoa.

Cách bày trí bên trong, đa số là theo phong cách quý tộc vào những năm 60 thế kỷ trước ở Châu Âu, xem như ở nhà họ Phương ngoài căn phòng của ông nội, thì là căn phòng quý tộc xa hoa nhất.

Những lúc không có gì làm, Phương Tình luôn thích vào đây xem, giống với đa số người nhà họ Phương, lấy làm vinh dự nếu có thể vào đây ở.

Nghe nói, đây là căn phòng trước đây cô mình ở.

Phương Tình vốn cô đơn ở nhà họ Phương tâm trạng đã không tốt, thêm vào đó cô ta nghe nói căn phòng này có người ở rồi.

Nên muốn vào đây xem thử.

Kết quả không để cô ta vào.

Sau khi xông vào.

Làm Tô Tường Vi và dì Hà ở trong hết hồn.

“Cô là? Nhìn cô rất quen, cô là ai?”

Sau khi nhìn thấy Tô Tường Vi, Phương Tình giật mình.

“Tôi tên là Tô Tường Vi!”

“Tô Tường Vi? Tôi trước giờ chưa thấy qua cô ở nhà họ Phương?”

Phương Tình xem qua Tô Tường Vi một lượt.

Dì Hà cũng không ngờ tới, Phương Tình sẽ xông vào.

“Cô là cô ba đúng không, cô Tường Vi là được ông chủ dặn dò ở đây, hơn nữa còn cần phải điều trị vết thương…”

“Hừ, tôi biết chứ, tuy rằng tôi không rõ tại sao ông nội lại để cô ở đây, nhưng nhất định có đạo lý của ông… Cái đó, dì ra ngoài một tí, tôi có chuyện muốn nói với chị Tường Vi!”

Phương Tình nói.

Dì Hà nhìn Tô Tường Vi, Tô Tường Vi gật đầu với dì Hà.

Sau đó bà ta mới đi ra ngoài.

Phương Tình lập tức đóng lại cửa phòng.

Vui vẻ quay lại nói: “Tôi có chuyện muốn nhờ cô giúp, cái đó, cô có thể cho tôi mượn căn phòng này để ở một đêm được không? Cô đến căn phòng tôi ở?”

Phương Tình này, muốn ngủ ở căn phòng này rất lâu rồi.

Tô Tường Vi cũng không biết sao trả lời cô ta, nói thực lòng, bây giờ cô ta chỉ mong Trần Lạc Thần cứu bản thân và dì Hà ra ngoài, sau đó tìm người nhà của mình đoàn tụ.

Cho nên đối với người và việc ở đây cũng không để ý.

Lúc này Tô Tường Vi không nói gì.

“Ý cô sao đây, chúng ta đổi căn phòng cũng không được?”

Phương Tình chống eo tức giận nói.

Vào lúc này, vệ sĩ đẩy cửa đi vào.

“Cô ba, ông chủ dặn, kêu tôi bây giờ dẫn cô đi gặp ông!”

Vệ sĩ lạnh lùng nói.

“Anh!”

Phương Tình tức giận nhìn Tô Tường Vi, lại nhìn vệ sĩ.

Bốp!

Vang lên một tiếng, vệ sĩ bị tát một cái.

“Anh dám nói với ông, đợi đấy cho tôi!”

Nói xong, sau khi liếc Tô Tường Vi một cái, thì giận dữ rời đi….

“Tình, em lại sao vậy?”

Vào lúc này, ngoài căn phòng, Phương Kiển Niếp và Phương Di hai người đi qua đây.

Nhưng mà, Phương Tình không nói gì, giận dữ bỏ đi.

Nhìn thấy Phương Tình trước đó bước ra từ phòng của cô mình, Phương Kiển Niếp lạnh lùng hỏi vệ sĩ: “Phòng của cô có người ở?”

“Đúng vậy! Cô cả!”

“Là ai?”

“Ông chủ đã dặn, không nói với ai, cô đừng hỏi thuộc hạ nữa!”

Vệ sĩ nói.

Phương Kiển Niếp hít sâu một hơi, nhìn căn phòng trước đây của cô mình, chau mày lại.

Mấy ngày này, ông nội hình như có chuyện che giấu mình.

Chuyện của cô mình, mới điều tra được một nửa, đã ra lệnh không để bản thân điều tra tiếp.

Nhưng mà Phương Kiển Niếp từ nhỏ đến lớn, ghét nhất việc biết một nửa như vậy.

Cho nên hôm nay, cô ta vốn dĩ muốn cùng Phương Di đến phòng của cô mình xem thử, muốn kiếm một chút manh mối.

Nhưng căn phòng của cô mình từ trước đến nay không cho ai đụng tới, sẽ có ai ở trong đó?

“Kiển Niếp, chúng ta lén vào trong xem đi?”

Phương Di nhịn không được tò mò nói.

“Đừng làm bậy, chúng ta vẫn nên rời đi trước, sắp tới là tiệc sinh nhật của ông nội, chị không muốn làm ông nội tức giận!”

Phương Kiển Niếp tò mò trong lòng, lựa chọn rời đi.

…..

Hai ngày sau.

Khánh Thành, trong một khách sạn lớn độc quyền.

“Tiểu Trần, những vật liệu kêu cậu mua đã đủ hết chưa, đợi một tí tôi sẽ đi đếm lại một lần, tối nay chúng ta phải đi bố trí buổi lễ, vật liệu nhất định phải đủ, nếu như làm lỡ việc ngày mai, chúng ta chịu không nổi đâu!”

Một người phụ nữ hơn 30 tuổi, nói với một cậu thanh niên tên Tiểu Trần.

“Dạ quản lý Lý, em biết rồi ạ!”

Người thanh niên đáp.

“Còn nữa còn nữa, lát nữa đám đầu bếp từ Nam Dương tới, sẽ làm một bữa ăn khuya, đám ngôi sao đó cũng khó hầu hạ thật, muộn như vậy rồi còn chơi bài nữa, cậu đưa bữa ăn khuya cho họ đi!”

“Không vấn đề!”

Người thanh niên này, đương nhiên là Trần Lạc Thần rồi.

Dì Phương đúng là dì Phương, đúng là có mối quan hệ rộng.

Mấy người Trần Lạc Thần, Thiên Long Địa Hổ, rất thuận lợi trà trộn vào trong đội ngũ vào hai ngày trước.

Bữa tiệc mừng thọ nhà họ Phương.

Theo như thông lệ hằng năm.

Cần phải có các đầu bếp nổi tiếng mời từ khắp nơi, có các ngôi sao nữ nổi tiếng khắp nơi, còn có đoàn nghi lễ.

Chưa thấy qua nơi nào hoàng tráng như vậy.

Cho nên lần đi này, người của đại đội Trần Lạc Thần bọn họ cũng không ít.

Bên phía nhà bếp rất nhanh đã làm xong bữa ăn khuya.

Sau khi nói một tiếng với quản lý Lý, Trần Lạc Thần bưng bữa ăn khuya, đưa đồ ăn cho các ngôi sao đó.

Trong đó, có 7 8 người ngôi sao nữ, chia làm 2 bàn, đang đánh mạt chược.

“Đồ ăn khuya của các cô!”

Trần Lạc Thần nói.

Có không ít sao nữ trong đó, Trần Lạc Thần đã thấy qua trên tivi.

“Yo! Anh trai từ đâu tới đấy, trông cũng được lắm, qua đây, để chị sờ thử!”

“Xì, cô thắng nhiều quá vui quá rồi đấy, cẩn thận dọa sợ anh trai này!”

Sao nữ khác trêu đùa nói.

“Sao có thể? Tôi cũng không ăn cậu ấy! Ha ha ha!”

Đánh mạt chược mà, người thắng đương nhiên sẽ vui, người thua đương nhiên sẽ quạu.

Mà lúc Trần Lạc Thần đưa đồ ăn cho một nữ ca sĩ.

Cô ta không chú ý, trực tiếp đụng đổ thức ăn xuống sàn, vết dầu bắn lên chân cô ta.

“Hả? Mẹ nó cậu làm việc sao thế?”

Trực tiếp hét vào mặt Trần Lạc Thần.

Lơ là, thật sự muốn đổ hết lỗi cho cậu!

Nhìn thấy dáng vẻ của nữ ca sĩ đó, Trần Lạc Thần đã tức giận trong lòng.

Nhưng mà bây giờ nghĩ cho đại cục, Trần Lạc Thần cũng không làm như thế.

Chỉ im lặng, nuốt cơn giận vào trong.

Sau đó, Trần Lạc Thần lại bưng thức ăn khuya vào trong một căn phòng khác.

“Được rồi, để chỗ đó giúp chúng tôi đi! Thật sự cảm ơn cậu!”

Căn phòng này chỉ có hai người, là nhân viên lễ nghi của đám ngôi sao bên cạnh.

Đều là những cô gái gần bằng tuổi bản thân.

Lúc này, hai người họ đều đang tập trung nhìn gương để tẩy trang.

Cho nên chỉ chỉ bên cạnh, kêu Trần Lạc Thần để ở đó.

Nhưng mà Trần Lạc Thần đứng ở đó, nhìn kĩ một cô gái trong đó hồi lâu, cuối cùng nhận ra cô gái đó.

Trời! Không phải trùng hợp vậy chứ?

Trần Lạc Thần kinh ngạc.