Con Nhà Giàu

Chương 437



“Náo nhiết quá nhỉ!”

Bỗng nhiên lúc này, ngoài cửa vang lên một giọng nói cực kỳ không hợp hoàn cảnh.

Sau đó mọi người nhìn thấy một đoàn người, dưới sự dẫn dắt của một cậu chủ trẻ tuổi đang ngênh ngang đi tới.

“Không mời các người, các người không thể vào!”

Một người làm vẫn không nhừng ngăn cản họ.

“Cút ngay!”

Anh ta lại bị người kia đẩy sang một bên.

Cả hội trường nháy mắt trở nên yên tĩnh.

“Long Tuấn Lâm?”

Lúc này, bà cụ Dương nhíu mày, đứng lên.

Tất cả người nhà họ Dương cũng đều đứng lên, lạnh lùng nhìn về phía Long Tuấn Lâm.

Long Tuấn Lâm, cậu cả nhà họ Long.

Người này còn trẻ lại bụng dạ thâm sâu, được người ta đặt cho biệt danh “Kim trong bông”.

Bây giờ anh ta là nhân vật số hai ở nhà họ Long, chỉ đứng sau ông cụ Long.

Cũng là người tiên phòng số một đi chèn ép đối đầu với các gia tộc khác của nhà họ Long ở Thủ đô.

Từ bốn năm trước, sau khi trở về nước, Long Tuấn Lâm đã giúp nhà họ Long thâu tóm gần trăm xí nghiệp tập đoàn lớn bé ở khắp các nơi.

Mà nhà họ Long cũng nhờ có anh ta giúp sức mà lần thứ hai bước lên đỉnh cao không ai lay chuyển được.

“Ha ha, bà cụ Dương, bà nói vậy là không đúng rồi. Tiệc mừng náo nhiệt như vậy lại không mời nhà họ Long chúng tôi sao?”

Long Tuấn Lâm cười hờ hững.

Đôi mắt anh ta hơi híp lại.

“Bây giờ nhà họ Long là đầu rồng của Thủ đô, nhà họ Dương chúng tôi miếu nhỏ, sao có thể mời được đại Phật như các người!?”

Bà cụ Dương lập tức đạp trả.

“Nói đi, cậu cả Long, hôm nay cậu đến đây làm gì? Mấy hôm trước con trai tôi có bàn chuyện vay vốn lên quan đến các người, chắc đã xử lý xong rồi nhỉ?”

Bà cụ hỏi.

“Đương nhiên, thật ra cho dù anh cả Dương có trả chậm vài ngày cũng không sao. Dù sao thì hai nhà Long Dương đã qua lại bao đời nay! Nhà họ Long chúng ta cũng chẳng để khoản vay nhỏ này ở trong lòng!”

“Nhưng lần này tôi đến đây cũng vì một khoản vay khác, lần này còn không phải là một con số nhỏ!”

Long Tuấn Lâm cười nói?

“Ồ?”

Bà cụ nhíu mày.

Mà nghe mấy lời này, mấy người con của bà cụ và người trong gia tộc đều không khỏi mặt mày căng thẳng.

“Họ Long kia, cậu có ý gì? Chúng tôi đúng là có đi vay, nhưng phần lớn đều thông qua mấy người giám đốc Trương, giám đốc Miêu, giám đốc Lý…”

Dương Ngọc Đình tức giận nói.

“Ha ha, trước đây đúng là vậy, nhưng mấy ngày trước mấy vị giám đốc này đã hoàn thành một số thỏa thuận với chúng tôi, hợp tác cho vay giữa các người và họ đã được chuyển cho nhà họ Long!”

“Tôi đã tính rồi, mấy năm nay, người điều hành các tập đoàn công ty của nhà họ Dương các người trước sau hơn mười ba vị Tổng giám đốc đã làm thất thoát không ít rồi, chậc chậc chậc, cùng tầm chục tỷ đấy, đó là còn chưa kể đến ngân hàng!”

Long Tuấn Lâm cười nói.

“Cậu… cậu nói bậy! Nhà họ Dương có sản nghiệp lớn, sao có thể vay nợ nhiều như vậy?”

Bà cụ Dương nghe vậy, sắc mặt nháy mắt tái nhợt đi.

Lời này của Long Tuấn Lâm có ý ám chỉ rất rõ ràng.

Nếu anh ta tạo áp lực lên các khoản vay trong thời gian ngắn, nhà họ Dương sẽ không kịp gom được nhiều tiền như vậy.

Chỉ có thể thế chấp phần lớn sản nghiệp.

Mà đến lúc đó, anh ta châm ngòi nguy cơ, chắc chắn ngân hàng sẽ nhân tiện cùng gây áp lực.

Nếu vậy, lúc đó nhà họ Dương cũng không phải chỉ đơn giản là táng gia bại sản.

“Ha ha, chuyện này bà hảy hỏi các con của mình đi!”

Long Tuấn Lâm cười lạnh nói.

“Các người… nói!”

Bà cụ Dương hung hăng gõ quải trượng.

Đám Dương Ngọc Đình, Quánh Như đều sợ tới mức nuốt nước miếng, không dám lên tiếng.

“Ha ha, không ai nói? Vậy để tôi nói cho bà đi!”

Long Tuấn Lâm cười khổ lắc đầu nói:

“Đặc điểm của nhà họ Dương rất khác biệt, con cái nắm quyền riêng, cuối cùng, chỉ có nhánh mang lại nhiều lợi nhuận nhất cho gia tộc mới có thể kế thừa họ Dương, đúng không? Ha ha, thử tính xem, bắt đầu từ con cả của bà, chẳng ai muốn dùng tiền của mình để đi làm việc cả, đều nhân danh nhà họ Dương để đi vay nợ!”

“Tôi nói rất đúng nhỉ?”

Long Tuấn Lâm nói.

Bà cụ Dương vô cùng tức giận.

Đến lúc này bà ta mới hiểu ra tại sao lúc tổ chức tiệc mừng thọ cho mình, con trai cả Dương Ngọc Định lại nói rằng sẽ liên hệ để vay tiền giải quyết cấn đề tài chính.

Thì ra mấy năm nay, đây vẫn luôn là thái độ bình thường của chúng.

“Giám đốc Miêu, giám đốc Lý, các ông chuyển quyền lợi cho nhà họ Long, sao lại không không nói với chúng tôi một tiếng?”

Dương Ngọc Đình gấp đến mức mặt tái nhợt.

Bởi vì lúc này có rất nhiều giám đốc hợp tác cũng ở hội trường.

Ông ta vội vàng hỏi.

“Các người biết không? Đây là các người hại nhà họ Dương chúng tôi rồi?”

“Đủ rồi Ngọc Đình, tới hôm nay chẳng lẽ con còn không nhìn ra? Giám đốc Ly, giám đốc Miêu đã sớm cấu kết với nhà họ Long rồi!”

Bà cụ liếc Dương Ngọc Đình.

Mà mấy vị giám đốc kia cũng nhìn nhau, không khỏi nhún vai cười lạnh.

“Lạc đà gầy lớn hơn ngựa, cùng lắm thì chúng ta từ bỏ một số sản nghiệp, cũng tuyệt đối sẽ không thiếu nhà họ Long các người một đồng, các người yên tâm đi!”

Bà cụ tay cũng đang run rẩy.

Tuy vậy nhưng lần này nhà họ Dương chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề.

Mà hành động này của nhà họ Long hiển nhiên cũng làm người nhà họ Dương chưa thể phản ứng kịp.

Dẫu sao từ khi bà cụ có tuổi, sau đó phân quyền.

Nhà nào cũng suy xét đến lợi ích nhà mình.

Giống như đầu tư vào một dự án?

Nếu đầu tư bằng tiền của mình, vậy nếu mất sẽ mất của riêng mình.

Nếu đầu tư bằng một khoản vay đứng tên nhà họ Dương, có mất cũng không ảnh hưởng gì.

Dù sao cũng không biết ai sẽ là người thừa kế gia tộc.

Không cần tiết kiệm cho nhà họ Dương.

“Vậy được, có lời này của bà cụ Dương, Tuấn Lâm yên tâm rồi!”

Long Tuấn Lâm cười lớn nói.

Mà bà cụ tức đến ngồi phịch xuống.

Bà cụ thấy hơi váng đầu hoa mắt.

“Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh!”

Bà cụ hối hận khóc nói.

Mà cũng đúng lúc này.

Bà ta lại nghe trong sân bỗng nhiên vang lên tiếng pháo hoa.

Chắc là có người đang đốt pháo hoa.

Chuyện này đã làm bà Cụ tức sắp chết rồi.

Bây giờ trong gia tộc lại còn có người đốt pháo hoa chúc mừng?

“Pháo hoa? Nhà họ Dương đúng là thực lực hùng hậu, sắp mất cả chục tỷ rồi mà còn chuc mừng?”

Long Tuấn Lâm cười nói.

“A Sinh! A Sinh!”

Bà cụ tức đến đỏ cả mắt.

“Bà nội, A Sinh không ở đây!”

Dương Diệp nói.

“Bốp!”

Bà cụ giơ tay giáng một bạt tai lên mặt Dương Diệp.

“Vậy mày mau tìm nó tới đây cho tao, đi vào hậu viên xem rốt cuộc là ai!”

Lập tức có người làm chạy về phía hậu viện.

Thì ra ở hậu viên có mấy đứa trẻ đang đốt pháo hoa chơi thôi.

“Ôi chao, quản gia, cô Tiểu Bối, thì ra các người thật sự ở đây, chủ tịch đang tìm hai người khắp nơi đấy!”

“Sao vậy?”

Tiểu Bối thấy sắc mặt người làm là lạ, vội hỏi.

Người làm nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi, người nhà họ Long tới cửa đòi nợ!”

“Cái gì?”

Tiểu Bối và quản gia đều quýnh lên.

Sau đó nhìn về phía Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần gật đầu nói: “Vậy chúng ta đi ra ngoài đó xem thử, lại là nhà họ Long này!”

Ngoài đại sảnh.

Người làm đã sớm tới đây báo lại.

“Thế nào? Tìm được Tiểu Bối và A Sinh chưa?”

Bà cụ sắc mặt âm trầm hỏi.

“Thưa chủ tịch, tìm được rồi, quản gia và cậu Trần Lạc Thần, hình như còn có một vài người ăn mặc như ông chủ, đều đang chúc mừng sinh nhật cô Tiểu Bối ở phía sau.

Người làm nói.

“Bốp!”

Bà cụ Dương ném thẳng chén trà xuống đất.

“Phản rồi! Tất cả đều phản rồi!!”