Còn răng miệng của Từ Hải Nhi vương vãi khắp sàn nhà.
Trần Lạc Thần không có dùng bất kỳ một chút nội lực nào, chỉ là theo quán tính giơ cánh tay bắn ra.
Nhưng nó đã làm cho mặt Từ Hải sưng lên rồi.
Từ Hải cuối cùng cũng mở mắt, đầy kinh ngạc.
Người đàn ông này rất mạnh mẽ! Tôi không thể chống lại cú đánh của anh ta một chút nào! Làm sao có thể? Trần Thiết Lâm kinh hãi, khó khan nuốt nước bọt, lùi lại một bước.
Tô Nhược Hi mí mắt khẽ giật.
Rõ ràng là kỹ năng của Trần Lạc Thần đã vượt quá mong đợi của cô.
“Ngươi biết ta là ai không, ta là thiếu gia tập đoàn Trần thị!” Trần Thiết Lâm vội vàng nói.
“Không biết đã nghe bao nhiêu lần đối thoại này, trong lòng có chút tê dại.
Các ngươi đang muốn lợi dụng tập đoàn Trần thị của mình để tống tiền ta ưh?” Trần Lạc Thần lạnh lùng nhìn hắn.
Nó thực sự khiến Trần Thiết Lâm toàn thân chấn động, như bị điện giật.
Anh cũng không biết cơn hoảng loạn này đến từ đâu, nhưng anh rất sợ, như thể mạng sống của mình không thuộc về anh bất cứ lúc nào.
“Hừm!” Anh sợ hãi gật đầu.
“Làm ơn, đừng đánh tôi!” Trần Thiết Lâm sợ hãi nói.
“Ta còn chưa đánh ngươi mà!” Trần Lạc Thần khinh thường liếc mắt nhìn hắn, chỉ là quay đầu nhìn về phía Tô Nhược Hi: “Tô tiểu thư, ta cho ngươi suy nghĩ một chút, nếu như ngươi đồng ý, ta sẽ giúp ngươi chữa bệnh cho mẫu thân ngươi, ta cũng sẽ đưa tiền cho ngươi để công ty ngươi vượt qua được cơn khủng hoảng này.” Đổi lại ngươi phải đi cùng ta vài ngày,! ” Trên thực tế, khi Trần Lạc Thần ra tay vừa rồi, khí tức của hắn đã xuất hiện.
Đối với lời nói của Trần Lạc Thần, Tô Nhược Hi thật sự tin tưởng bảy tám phần.
Anh ta trông không giống loại người lừa dối,lợi dụng.
Ngược lại, hắn khiến người ta cảm thấy rất sợ hãi, nhưng sợ hãi vì cái gì? Cô vẫn không nghĩ ra! Tô Nhược Hi rất muốn đáp ứng điều kiện của anh ta.
Nhưng cô lại không thể quen được với dáng vẻ lạ thường của Trần Lạc Thần.
“Hì hì, anh nói có thể giúp tôi nhưng anh liệu có thể giúp được không? Công ty chúng ta gặp khủng hoảng kinh tế, cần 100 triệu tệ.
Anh nói sẽ đưa gấp mấy lần số đó?anh trêu đùa tôi à?” Tô Nhược Hi không tin.
“Chỉ một trăm triệu?” Trần Lạc Thần lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tô Nhược Hi hít sâu một hơi, người này là ai? “Đúng vậy, ít nhất cũng phải trăm triệu, gấp mấy chục lần, vậy là tính tới tiền tỉ mà ngươi không tiếc cho ta ưh!?” Tô Nhược Hi hô hấp.
“Ừ!” Trần Ca gật đầu.
“Nếu là tiền tỷ thì sao? Nếu Ngươi muốn ta sẽ cho ngươi mấy chục tỷ?” Tô Nhược Hi trợn tròn mắt.
Và Trần Thiết Lâm nghe cũng thấy ngớ ngẩn.
Trần Lạc Thần lúc này lắc đầu.
Haha! Tôi thực sự nghĩ rằng anh là một người giàu có! Trong lòng Tô Nhược Hi lóe lên một tia khinh thường.
Tôi thấy Trần Lạc Thần lấy ra một tấm ngân phiếu từ trong tay anh ấy.
“Đây là tấm séc đặc biệt tôi nhận được từ ngân hàng trước khi tôi đến đây.nó Không có giới hạn.
Chỉ cần cô đồng ý, cô có thể điền bao nhiêu con số trên đó có cô có thể nghĩ tới!” Trần Lạc Thần đưa chi phiếu cho cô, và không quên nói thêm:
Nếu như không phải chính tai nghe được, thì có đánh chết cô ấy cung không tin đây là sự thật.
Nhưng Cho dù là cô chính tai nghe nói, Tô Nhược Hi cũng là cảm thấy Trần Lạc Thần đang khoác lác.
Hoàn toàn chính xác, tấm chi phiếu này là tấm chi phiếu đặt biệt của ngân hàng.
Không biết hắn làm sao có được tấm chi phiếu này, nhưng nếu mình viết vài tỉ tệ lên đó chẳng lẽ hắn cho mình thật ưh? Lại nói đến tiền tài, thậm chí là Tô Nhược Hi đều không có khái niệm gì với nó.
Trần Thiết Lâm cũng dọa sợ..