Còn Nhớ Tên Nhau

Chương 74: Mang cơm đến công ty



Mấy hôm liền sau đó nhà họ Lưu ko có chút sóng gió nào xảy ra nữa, tĩnh lặng như tờ, Bạch Ngân Hy sáng sớm đã đi lên núi hái nấm cùng quản gia, sau đó lại sắn tay vào bếp nấu một nồi súp nấm nóng hổi mang đến Lưu Thị trước sự ngỡ ngàng của giai nhân trong nhà. Họ luôn nghĩ trong đầu cô là một người thanh lãnh cao quý, một chủ nhân không bao giờ động đến móng tay nhưng cô làm họ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Cô cùng họ nhổ củ cải cùng trò chuyện cùng tỉa hoa tưới cây hôm nay lại vào bếp nấu ăn.

- Thiếu phu nhân, hay cô để tôi nấu đi.

- Để cháu làm. Lâu quá cháu không vào bếp rồi, gia sẽ quên hết mùi vị cơm cháu nấu

Bạch Ngân Hy nghịch ngợm cười cười trần tình với chú đầu bếp.

- Thiếu phu nhân, vậy tôi đi xào một ít ngêu cho cô mang đi.

- Dạ được.


Bạch Ngân Hy dạ vâng rồi đi đến dàn kệ lớn để rau củ lấy một trái bắp, cà rốt, súp lơ, măng tây rồi quay lại sơ chế. Quản gia đứng cạnh đó ko dám rời đi, ông sợ cô cắt vào tay thì gia sẽ xử ông mất. Nhưng điều khiến ông bất ngờ hơn cả là Bạch Ngân Hy sử dụng dao rất thuần thục, còn có phần giỏi hơn phụ bếp của ông.

- Thiếu phu nhân, trước đây cô hay nấu ăn lắm đúng không?

- Dạ, trước đây cháu sống một mình ở thành phố N, đều tự nấu cơm ăn. Chỉ khi bận quá mới ăn ngoài thôi.

- Hèn gì cô dùng dao giỏi vậy

- Ừm...rất đúng kỹ thuật, thời buổi này mấy cô gái trẻ biết nấu ăn rất hiếm có

Đầu bếp nhìn qua cũng ậm ừ cảm thán.

- Bạch phu nhân dạy cô sao? Bà ấy nấu ăn cũng rất giỏi?

Bạch Ngân Hy vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi trong long cũng buông bỏ bớt tổn thương trong tuổi thơ


- Dạ không, ba mẹ cháu mất sớm Bạch gia đã nhận nuôi cháu.

- Ờ...chuyện này...lão xin lỗi cháu, lão ko biết_Quản gia ngại ngùng

- Không sao đâu. Thật ra từ nhỏ cháu đã sống ở cô nhi viện rồi, ấn tượng về ba mẹ ruột cũng ko có nhiều.

- Ở đó họ có ăn hiếp cô không? Tôi nghe nói cô nhi viện rất hay xảy ra tình trạng bạo hành tinh thần.

- Có. Trước đây cháu rất sợ những âm thanh lớn như tiếng hét hay tiếng chửi mắng, sợ tiếng sấm, tiếng gió hú. Nhưng sau này Nelson đã đưa cháu đi điều trị hết rồi. À.....Là gia đấy.

- Cô và gia quen nhau lâu như vậy mà tình cảm vẫn còn rất ấm nồng. Lão nhìn cũng hạnh phúc theo.

- Lâm quản gia, bác không có phu nhân sao, chưa nghe bác nhắc đến bao giờ.

- Tất cả quản gia trong trang viên này đều không ai có vợ hết. Sinh ra trong nhà này rồi chết đi cũng là ma trong nhà này.


- Vậy còn những người khác thì sao?

- Có cưới, mỗi ngày nam nữ bọn họ tiếp xúc với nhau đương nhiên có tình cảm rồi, họ cưới nhau rồi sinh con ra sau này đứa trẻ lớn lên cũng làm việc cho Lưu gia, từ đời này qua đời khác.

- Họ cưới xong lại không rời đi ư?

- Ở đây từ nhỏ đến lớn, có nhà, có xe, có công việc, tiền lương cũng rất cao. Nếu gặp được chủ tốt như ở đây thì chính là thiên đường. Nếu rời đi, sẽ phải làm lại từ đầu hết tất cả....với lại... trước khi vào nhà họ phải làm một cam kết chính là tuyệt đối trung thành...nếu không sinh mạng của họ cũng chỉ như cây rụng lá.

- Vâng, cháu hiểu rồi.

Ai trong đời cũng có tham vọng, có người tham vọng được thật nhiều tiền tài, có người thì chỉ muốn an yên bình đạm đến lúc xuôi tay. Một công việc, một bữa cơm, một căn phòng, một không gian đẹp đẽ thoáng mát; không cần lo nghĩ tương lai sẽ làm gì, ra làm sao, cứ rập khuôn như thế mà sống hết đời; đến lúc chết đi cũng được lo hậu sự chôn cất đàng hoàng; đời con đời cháu cũng không cần lo nó ko có công việc, không có nhà ở, ko có cơm ăn. Đối với những người như họ, việc trói buộc bản thân ở cái trang viên này đổi lại được rất nhiều thứ mà biết bao người ở ngoài kia hằng mơ ước.
Bạch Ngân Hy không hỏi thêm nhiều nữa, cô từng ở dưới đáy của xã hội cũng từng ở trên đỉnh của quang rồi lại từ trên cao ngã ngựa. Những sự việc mà Lâm quản gia nói ít nhiều sẽ có người cười chê bọn họ không có tiền đồ không có chí cầu tiến nhưng đối với Bạch Ngân Hy sự chọn lựa đó đối với họ là quá tốt rồi. Qua sự việc đó cô cũng nhìn ra được một điểm tốt của cái trang viên u tối này.

............

- Thiếu phu nhân, bữa trưa đây, tôi chuẩn bị sẵn hết rồi còn có trà thảo mộc nữa.

Bạch Ngân Hy thay quần áo chỉnh chu xuống lầu vào bếp lấy cơm đi đến Lưu Thị

- Thiếu phu nhân, đến rồi.

- Cảm ơn cậu. Nếu bận thì quay về nhà đi. Chiều tôi về cùng với Nhị gia

- Dạ.

Bạch Ngân Hy vẫn là mặc đầm qua gối nhưng lần này là đầm len suông màu xanh nước biển và khoác áo dạ cổ lông màu trắng bên ngoài. Tay cô xách một cái túi giữ nhiệt rất to. Đi vào thang máy cô bấm lên tầng cao nhất. Thang máy đi được nữa đường thì đột ngột mở ra. Bạch Ngân Hy hơi bất ngờ, đây là thang máy VIP chắc là vị giám đốc nào đây
Cô gái đứng bên ngoài thang máy trông khoảng 27 28 tuổi, trên người toàn là đồ đắt tiền, nhìn rất thành thục. Không lẽ...chính là người đó? Bạch Ngân Hy còn chưa kịp nghi hoặc xong cửa thang máy đã đóng lại cô gái đó trầm mặt xuống

- Cô đến đây tìm ai? Sao lại đi thang máy VIP?

Giọng điệu không hề có một chút khách khí nào của lãnh đạo cấp cao mà giống một người phụ nữ sắp ghen tuông. Bạch Ngân Hy không lộ ra bất kỳ biểu tình nào trên mặt liếc nhìn bảng tên trên ngực trái của cô ta nhỏ giọng đọc rồi nhướn mày nhìn cô ta ra vẻ "à tôi hiểu rồi"

- Lương Tịnh San. Trưởng phòng kinh doanh?

- Cô là ai?

Bạch Ngân Hy không trả lời, nụ cười nhàn nhạt vẫn treo trên môi nhìn thang máy còn đúng một tầng nữa là mở ra.

Ting

Cửa thang máy mở ra, cô ta dành đi ra ngoài trước, Bạch Ngân Hy không hề gấp gáp xách cái túi to đi sau lưng. Bạch Ngân Hy vừa bước ra liền gặp Đường Hi và 2 thư ký ngồi ở bàn làm việc lớn. Một cô thư kí đứng lên đi đến cửa phòng nhìn hai người vừa tới
- Cô gái này, cô là ai? có hẹn không? Xin cho tôi xem giấy hẹn

- Không có giấy hẹn. Cho cô ấy vào đi

Đường Hi giải vây cho cô rồi dùng khẩu hình lén hỏi cô là chuyện gì. Bạch Ngân Hy âm thầm chỉ chỉ vào cái túi lớn trên tay.

Bỗng cô gái kia quay sang nhìn cô rồi cao ngạo nói

- Cô cần đưa đồ gì thì đưa cho tôi, tôi mang vào cho anh ấy giúp cô. Văn phòng đổng sự không thể tùy tiện ra ra vào vào.

Đường Hi đứng hình, cậu than thầm "Ôi mẹ ơi, gan thật"

- Có một số "đồ" không phải ai cũng tùy tiện mang đến phòng đổng sự được.

- Cô có ý gì?

- Mở cửa đi_Bạch Ngân Hy nhìn thư ký đang ko mấy thiện cảm với cô ra lệnh.

Lương Tịnh San thấy vẻ cao ngạo hiếm có trên mặt Bạch Ngân Hy cô ta liền thức thời ko tranh cãi nữa. Thư ký quay lại gõ cửa

Cốc cốc cốc

- Sếp, trưởng phòng kinh doanh đến.
- Vào đi.

Cô thư kí đẩy cửa bước vào căn phòng lớn giữ cửa lại cho Lương Tịnh San rồi lại buông cửa ra không hề có ý mời Bạch Ngân Hy vào, Bạch Ngân Hy dùng đầu gối giữ cửa lại rồi chen chân vào trong. Lưu Trạch Uyên đang ngồi trên ghế sô pha quay lưng về phía cửa còn đổng sự trưởng vẫn ở bàn làm việc cắm mặt vào máy vi tính.

Lưu Trạch Uyên ngửi được mùi hương mẫu đơn quen thuộc liền quay đầu nhìn ra cửa.

- Lưu đổng có người mang đồ....

Thư ký còn chưa nói xong câu Lưu Trạch Uyên đã phủi hết tài liệu trên đùi ra đứng dậy đi đến chỗ cô trên mặt ngập trang vui sướng. Anh lướt qua Lương Tịnh San đến trước mặt người đi đằng sau.

- Sao em lại đến đây?

- Em mang cơm trưa cho hai người.

- Bên ngoài trời rất lạnh, vậy mà cũng chạy đến đây.

Lương Tịnh San nhìn nhìn tay hơi xiết lại mấy tờ hồ sơ đang cầm. Cười giả lả quay ngoắt thái độ với Bạch Ngân Hy
- Em gái mau vào trong ngồi đi.

Bạch Ngân Hy trên mặt vẫn treo một biểu cảm cười nhạt nhìn cô ta ko nói gì. Chỉ nhẹ nhàng lại sô pha ngồi xuống đặt túi lớn túi nhỏ lên bàn.

- Không chào anh lấy một cái?

Lưu Trạch Nguyên nhìn cô trầm giọng nói một câu như hỏi cấp dưới về công việc.

- Anh cũng không có nhìn em lấy một cái

- Qua đây.

Lương Tịnh San và thư ký đứng ở giữ phòng như người thừa thải, hai vị cấp trên không hề để ý tới bên này mà chỉ chăm chăm vào cô gái "lạ mặt". Bạch Ngân Hy đi đến chỗ Lưu Trạch Nguyên trước ánh nhìn chăm chú của hai cô gái thong thả vịn tay lên lưng ghế rồi buông ra không hề ngồi xuống như bọn họ dự tính mà lại vòng ra sau bàn làm việc thong thả ngồi lên chân Lưu đổng của họ. Lưu Trạch Nguyên dừng tay đang gõ phím lại vòng lấy eo cô ôm chặt cằm gác lên vai cô
Hai người kia hoang mang tột độ. Chưa bao giờ họ thấy Lưu đổng ôn nhu như vậy

- Lạnh không?

- Không lạnh...

- Tay đỏ lên hết rồi còn nói không lạnh. Sức khỏe của em khi đông đến rất là yếu.

- Em biết rồi...anh giải quyết công việc đi rồi ăn trưa.

- Ừm...qua chỗ A Uyên ngồi đi. Đợi anh một lát.

Bạch Ngân Hy đứng dậy đi về lại chỗ cũ ngồi xuống. Lưu Trạch Uyên đang xếp lại giấy tờ cô cũng sắn tay vào giúp anh. Hai người kia còn chưa hết hoang mang về địa vị của cô gái đó thì trợ lý cấp cao của Lưu đổng Đường Hi đi vào trên tay là một tách trà

- Thiếu phu nhân, em pha trà hoa sen mà côi thích cho cô đây.

- Cảm ơn cậu.

- Còn ngây ra đó làm gì? Báo cáo đâu?

Lưu Trạch Nguyên nghiêm mặt hỏi Lương Tịnh San đang đứng như trời trồng ở đó. Dường như người lúc nãy và người bây giờ là hai người hoàn toàn tách biệt vậy.
- Dạ, đây ạ.

Lương Tịnh San đi đến đưa sấp hồ sơ trên tay cho anh. Lưu Trạch Nguyên xem qua hai lần mới đặt bút kí tên trả lại cho cô ta.

- Đứng đây làm gì? Ra ngoài làm việc đi.

Đường Hi cũng quay sang hỏi cô thư ký.

- D...dạ...