Con Nợ Cha Trả

Chương 2



Trên con đường lớn bằng phẳng, giữa hai hàng cây cổ thụ trơ trụi lá, có một đứa bé nắm tay một người lớn, người lớn cầm theo một hộp bánh ngọt, ánh mắt không rời khỏi đứa bé bên cạnh.

Hai cha con họ đi trên đường thu hút không ít ánh nhìn, người đàn ông này chỉ mặc áo sơ mi quần bò đơn giản, vóc dáng cân đối thon dài nhưng lại không khiến người ta cảm thấy gầy yếu, cả người anh như toả ra khí chất như ngọc khiến người khác không thể rời mắt.

Bé trai bên cạnh cũng rất đáng yêu. Ngũ quan đứa nhỏ chưa phát triển hoàn toàn, nhưng chỉ cần nhìn đôi mắt đào hoa là biết nhóc lớn lên chắc chắn sẽ là mỹ nhân. Đứa nhỏ vốn gầy gò được nuôi đã mập lên không ít, hai má mềm phồng phồng dường như còn phát ra ánh sáng hồng đáng yêu.

"Tiểu Hàn, tối nay muốn ăn cái gì?" - Người đàn ông hỏi, hai khóe miệng cong cong tỏ rõ tâm trạng của anh không tệ lắm.

"Ba ba làm gì con cũng rất thích."

Chẳng trách Thẩm Thủy Yên vui vẻ, cuộc sống của anh gần đây vô cùng mới mẻ thú vị. Đứa nhỏ anh vô tình nhặt được rất hiểu ý anh, ngoan ngoãn nghe lời, chẳng giống như đám trẻ con cùng tuổi thích nghịch ngợm gây chuyện.

Thẩm Thủy Yên đưa Thẩm Thu Hàn về nhà không lâu đã làm xong hết các thủ tục, giúp nhóc nhập học vào trường anh đang dạy. Mỗi ngày sau khi kết thúc công việc anh sẽ tới đón đứa nhỏ tan học, trên đường về mua chút đồ ăn cùng đồ ăn vặt, hai người đi dạo đi bộ một lát là về tới ngôi nhà nhỏ ấm áp.

Chuyện anh nhận nuôi một đứa trẻ đã nói với cha mẹ, họ nhanh chóng chấp nhận chuyện này. Trong xã hội này, tỉ lệ sinh sản của Beta không cao, nuôi một đứa bé cũng không phải chuyện xấu.

Nghĩ đến cảnh sau này cùng vợ con sinh hoạt vui vẻ, Thẩm Thủy Yên hạnh phúc cười híp cả mắt.

Thẩm Thủy Yên nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm, vừa nghe lời vừa xinh đẹp thế này nhất định sẽ phân hoá thành một Omega ưu tú hoặc Beta.

Có lẽ sợ người đàn ông cũng bỏ rơi mình, Thẩm Thu Hàn ở nhà ngoan ngoãn một cách lạ thường. Mỗi ngày nhóc đều hoàn thành bài tập ở nhà, uống hết sữa bò ba chuẩn bị rồi đi ngủ đúng giờ. Sáng sớm mặc dù buồn ngủ cũng không bám giường, đứa nhỏ này mang theo đôi mắt vẫn dính vào nhau cùng mái tóc rối xù gấp gọn chăn rồi mặc quần áo.

Khi đi học, nhóc không nói chuyện nhiều mà thành tích cũng vô cùng tốt, giáo viên nào cũng đặc biệt yêu thích đứa trẻ nghe lời học giỏi này. Chỉ là ngoại trừ học tập, đứa bé này dường như không quan tâm đến chuyện khác, nhóc không hay nói chuyện hoặc đi chơi với bạn bè. Chỉ khi tiếng trống tan học vang lên, trên gương mặt nhỏ nhắn trầm mặc mới hiện lên nét mong chờ.

Mỗi lần Thẩm Thủy Yên mua cho nhóc đồ chơi hoặc quần áo mới, đứa nhỏ sẽ vui sướng nhảy cẫng lên, không giống đám trẻ con ham vui ôm đồ mới đi chơi, Thẩm Thu Hàn cất đồ vô cùng cẩn thận, sau đó lễ phép nói: “Cảm ơn ba ba.”

Chỉ là, Thẩm Thủy Yên có cảm giác Thẩm Thu Hàn hơi dính anh, mỗi ngày nhất định phải được anh ôm đi ngủ, bình thường ở nhà cũng phải nhìn thấy anh, nếu không thấy nhóc sẽ đứng ngồi không yên, một chốc lại chạy đi tìm anh, muốn xác nhận anh vẫn còn ở nhà.

Mỗi ngày sau khi tan học, Thẩm Thu Hàn Hàn cũng là đứa trẻ chạy ra sớm nhất. Có buổi giáo viên dạy quá giờ, Thẩm Thu Hàn sẽ thấp thỏm lo âu, cái đầu nhỏ xíu chen chúc trong đám người, đến khi nhìn thấy ba nuôi, đôi mắt của nhóc như phát sáng rồi chạy nhào vào lồng ngực anh.

Thẩm Thủy Yên biết đây là biểu hiện của sự thiếu cảm giác an toàn sau khi bị bỏ rơi. Anh vô cùng kiên nhẫn vỗ vỗ lưng nhóc mỗi khi gặp ác mộng, không ngừng an ủi đứa trẻ đang run rẩy, ‘Ba ba ở đây’, ‘Đừng sợ’, ’Bé ngoan’. Anh sẽ luôn mỉm cười xoa xoa mái đầu xù của đứa nhỏ mỗi khi nó nhào vào lòng anh.

Có lẽ để bù đắp cho tuổi thơ không trọn vẹn của Thẩm Thu Hàn, Thẩm Thủy Yên quyết định không làm thêm cuối tuần mà dẫn nhóc đi chơi. Hai người cùng tới viện bảo tàng, thủy cung, công viên giải trí, đứa nhỏ sợ người lạ nhưng rất tò mò về thế giới xung quanh, trong lúc chơi sẽ dùng bút màu vẽ lại những gì mình thấy đẹp.

Thẩm Thủy Yên nhìn những bức tranh tươi đẹp này, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, đôi mắt cong cong, cười hỏi: “Tiểu Hàn thích vẽ sao?”

“Dạ thích!”

Đứa nhỏ mỉm cười.

Nhưng con thích nhất là ba ba~.