Cùng lúc đó, Lâm Thần và Từ Ly cùng xuống khỏi một chiếc Maserati.
"Nhà hàng Xuân Nhật?" Lâm Thần cau mày, nơi này có mức tiêu phí tương đối cao ở Sùng Châu, không ngờ Từ Ly lại mời anh đến đây.
"Tổng giám đốc Lâm yên tâm, tôi mời." Từ Ly cười.
Cô ấy biết thân phận của Lâm Thần lúc trước chính là ở rể nhà họ Giang. Nhưng cô ấy rất thông minh, có thể nhìn ra thân phận thực sự của Lâm Thần rất khó lường.
Hai người chậm rãi đi vào nhà hàng, Từ Ly dịu ngoan theo sau Lâm Thần như một cô vợ nhỏ. Mà bồi bàn xung quanh như là nhận ra Từ Ly, thấy cô ấy đều lộ vẻ kính sợ.
Vừa vào tới bên trong Lâm Thần lại chợt cứng đờ cả người, ánh mắt bị một bóng người quen thuộc hấp dẫn.
"Sao thế?" Từ Ly nghi ngờ nhìn qua, lại thấy đối thủ của mình - Từ Phong.
"Ố? Chị họ? Sao chị cũng đến đây?" Từ Phong cũng thấy Từ Ly, cười chào hỏi.
"Ồ? Lâm Thần?" Sau đó anh ta mới thấy Lâm Thần bên cạnh Từ Ly, nghi ngờ nói: "Hai người quen à?"
Mà cảnh này bị Giang Ngưng quay sang bắt gặp vừa vặn.
"Lâm Thần?" Giang Ngưng luống cuống, không hiểu sao anh lại cũng xuất hiện ở đây.
"Thì ra là thế!" Từ Phong thấy dáng vẻ quen thuộc của hai người thì chợt cười lạnh: "Chẳng trách hôm qua dám lớn tiếng với tôi. Thì ra là leo lên chị họ của tôi rồi! Lâm Thần, tôi thật không nhìn lầm anh, kẻ bất lực chỉ biết dựa dẫm phụ nữ! Nhưng tôi cho anh biết, đừng tưởng có Tử Ly bảo vệ là có thể bình yên vô sự, hai cái tát kia tôi sẽ trả lại cho anh gấp bội!"
Lâm Thần chẳng buồn liếc anh ta một cái, chỉ thản nhiên nhìn Giang Ngưng, trong mắt tràn đầy đau thương.
Hôm qua anh vừa dứt khoát với nhà họ Giang xong, hôm nay Giang Ngưng liền theo Từ Phong ra ngoài ăn cơm. Lúc này Lâm Thần chỉ cảm thấy mình như rơi vào hầm băng, lạnh thấu tim.
Quan trọng hơn là, anh thấy trên đầu mình có sừng.
"Lâm Thần, anh nghe em giải thích." Thấy ánh mắt của Lâm Thần, Giang Ngưng chợt ý thức được cái gì, vội nói.
Lâm Thần không đáp, đợi cô nói.
Mà Giang Ngưng đang định giải thích lại thấy người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ bên cạnh anh, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.
"Trước khi em giải thích, anh có thể giới thiệu cô gái này không?" Giang Ngưng nghiêm trang nói.
Mưa nắng thất thường.
Thật khó mà hiểu được phụ nữ!
"Cô ấy là đối tác của anh." Lâm Thần thoáng ngập ngừng.
Bây giờ anh đang quản lý công ty dược Ngưng Thần, Từ Ly lại là người của Từ Thị, nói là đối tác cũng không sai.
"Lâm Thần, em còn tưởng anh đã thay đổi, thậm chí cho rằng anh giúp em cứu người bệnh kia. Nhưng em không ngờ anh vẫn... dối trá như thế! Anh nhìn tay hai người xem, chỉ là đối tác thôi sao?"
Lâm Thần nghe thế thì liếc nhìn Từ Ly, thấy cô ấy nắm khủy tay mình, nhìn thế này đúng là giống tình nhân.
Lâm Thần cảm thấy đau đầu thật sự, Từ Ly đúng là kéo đồng đội chân sau, đã thế còn ra vẻ ngây thơ vô tội nhìn mình.
"Em nghe anh giải thích!" Lâm Thần bỏ tay Từ Ly ra, anh không hề hứng thú với Từ Ly chút nào, cũng biết Từ Ly đến gần mình vì lợi ích mà thôi.
"Em cảm thấy không cần nữa rồi... Lâm Thần, anh làm em quá thất vọng!"
Rõ ràng là Lâm Thần nghi ngờ trước, nhưng Giang Ngưng lại là người kết thúc, nói đến cùng vẫn là anh không nỡ bỏ cô.
"Giang Ngưng, anh đưa em về." Từ Phong thấy Giang Ngưng ngơ ngác thì bước lên định ôm vai cô, trong lòng vui vẻ, cơ hội tới rồi.
"Thu móng vuốt của anh lại, nếu không anh không gặp được mặt trời ngày mai đâu." Giọng nói lạnh băng vang lên làm Từ Phong khϊếp vía, lập tức rụt tay lại.
Mọi người ở đây đều cảm nhận được Lâm Thần tản ra khí lạnh, trong ánh mắt còn có một loại uy nghiêm khiến người rung động.
Đây là Lâm Thần sao?
Giang Ngưng nhìn anh hốt hoảng, tựa như lần đầu gặp người này vậy. Đây vẫn là kẻ bất lực sống ở nhà họ Giang sao? Vẫn là Lâm Thần mặc cho người ta chỉ thẳng mặt mắng chửi sao?
"Chúng ta đi thôi!" Lâm Thần chỉ bùng nổ một thoáng, sau đó dẫn Từ Ly rời khỏi.
Tình huống hôm nay không thể nói rõ ràng với Giang Ngưng được, trong lòng cô chắc chắn cảm thấy anh phản bội, anh nói gì cũng vô dụng mà thôi.
"Lâm Thần, tôi biết anh đang đau lòng." Hai người đã lên xe, Từ Ly chợt nói.
Lâm Thần không để ý tới cô ấy, anh còn đang nghĩ đến cảnh vừa rồi, chẳng qua anh mới rời khỏi Giang Ngưng một lát, cô lại đi ăn cơm với Từ Phong, anh thật sự rất khổ sở.
"Tối nay có một bữa tiệc rượu, tôi có thế đưa anh đi cùng, uống say một hồi." Từ Ly nói.
Rượu? Hai mắt Lâm Thần sáng lên.
Có lẽ thật sự có thể mượn chút rượu giải sầu.
Giang Ngưng vừa về đến nhà, Vương Mai liền chạy tới hỏi: "Sao rồi? Đi chơi với cậu Từ vui chứ? Mẹ thấy cậu Từ có vẻ rất vui, chắc con cũng thế..."
"Được rồi mẹ, con mệt, mẹ đừng hỏi này nọ nữa. Con muốn đi nghỉ!"
"Ơ hay, sao con không hiểu chuyện gì thế? Cậu Từ rất tốt mà, ít ra hơn trăm ngàn lần kẻ bất lực kia đi!"
Nghe Vương Mai nhắc tới Lâm Thần, tim Giang Ngưng lại thoáng đau. Nhớ tới Từ Ly dựa lên người anh cô liền khó chịu, thân thể mệt, tim càng mệt.
Vương Mai lại châm ngòi thổi gió: "Cậu Từ nói tối nay có một bữa tiệc rượu, người máu mặt ở Sùng Châu đều đến, hai mẹ con ta cũng đi theo mở rộng tầm mắt đi!"
"Con không đi!" Giang Ngưng lắc đầu khó chịu.
"Sao lại không đi?" Vương Mai nhíu mày: "Không biết chừng thằng vô dụng Lâm Thần cũng đi đấy, đến lúc đó chúng ta đi cùng cậu Từ là có thể trào phúng cậu ta!"
Vương Mai nói như vậy làm Giang Ngưng thoáng có hi vọng.
Đúng vậy, Lâm Thần đi theo Từ Ly, chắc chắn cũng tham gia tiệc rượu. Cô có thể gặp anh một lần nữa, không vì gì cả, chỉ muốn hỏi anh sao lại như vậy...
Buổi tối.
"Cậu Từ, tôi đã bố trí theo anh nói rồi!" Trong một phòng riêng nhà hàng, phục vụ cung kính nói.
"Tôi biết rồi." Từ Phong khoát tay, trên mặt là vẻ tàn nhẫn.
Đêm nay anh ta đã chuẩn bị hạ thuốc trong rượu của Giang Ngưng, chỉ cần gạo nấu thành cơm, cho dù Giang Ngưng còn lưu luyến Lâm Thần cũng phải cưới anh ta.
Đến lúc đó anh ta có thể đoạt lại vị trí thừa kế vốn thuộc về mình.