Con Rể Quyền Quý

Chương 118





“Nói anh rể kia của cô đấy! Không phải khi nãy còn rất mạnh miệng sao? Có bản lĩnh thì gọi anh ta đến đổi chất đi!”

Bạn của Lưu Nhiên khoanh hai tay lên ngực, dáng vẻ đắc ý: “Vô dụng, cái thứ gì không biết.”

Trương Thành ngồi ở đó lập tức đứng bật dậy, cũng không quan tâm xung quanh có rất nhiều người mà thẳng thừng quát to với bạn của Lưu Nhiên: “Anh thì là cái thứ gì? Đang nói ai đấy!”

Trương Thành gây ra động tĩnh không nhỏ, dẫn tới ánh mắt của rất nhiều người, mấy chuyên gia y học tới từ tỉnh khác đều nhíu mày, một bác sĩ khá lớn tuổi đứng dậy đi qua, cất cao giọng nói với bên này: “Chuyện gì đấy?”

“Thầy.” Lưu Nhiên vội vàng đứng dậy, bác sĩ vừa hỏi này là bác sĩ Triệu nổi tiếng của tỉnh Tô.

Triệu Khuông gật đầu: “Ở đây có nhiều tiền bối thế mà mấy người lại cãi nhau, còn ra thể thống gì nữa!”

“Thầy, cái này không trách con được mà” Lưu Nhiên vội vàng giải thích: “Khi nấy con đang thảo luận một vài kiến thức học thuật với mọi người, kết quả có người đi tới, không phải bác sĩ cũng không học ngành y, lại bắt đầu nói con sai hết, còn quát mắng con nữa.”

“Đúng đúng đúng.” Người ở bên cạnh Lưu Nhiên cũng vội vàng đứng dậy nói: “Bác sĩ Triệu, người nọ không chỉ nói Lưu Nhiên còn nói cả ngài nữa.”


“Nói tôi?” Bác sĩ Triệu nhíu mày, sắc mặt hơi khó chịu.

Lưu Nhiên cười châm chọc, thật ra khi nấy Trương Thác cũng không nói bác sĩ Triệu thế nào, chỉ là lúc Lưu Nhiên khoác lác cho mình còn kéo cả bác sĩ Triệu vào, mà Trương Thác thì phê bình cái cách chữa trị theo Lưu Nhiên nói là nghiên cứu cùng bác sĩ Triệu, bị người ta nghe thấy nên cho rằng cũng đang phê bình bác sĩ Triệu.

“Bác sĩ Triệu, người nói ngài có quen biết với mấy người trước mặt, khi nãy bọn con bất mãn nên nói mấy câu, bọn họ lập tức đứng dậy quát tháo.” Người bên cạnh Lưu Nhiên chỉ mấy người Từ Uyển.

Bác sĩ Triệu bất mãn nhìn thoáng qua mấy người Từ Uyển, làm bác Sĩ có tiếng ở tỉnh Tô lại bị một vài vãn bối thẳng thừng trách mắng, đó là một chuyện rất mất mặt.

“Cô gái nhỏ, người bạn kia của cô đang ở đâu, có thể bảo cậu ta ra đối chất với tôi không, cuối cùng là Triệu Khuông tôi đắc tội cậu ta thế nào mới khiến cậu ta trách mắng tôi trước mặt nhiều người như thế.”

“Xin lỗi” Từ Uyển lắc đầu: “Bác sĩ Triệu, anh rể của cháu không có ở Aw”

đây.

“Đương nhiên anh ta không có ở đây!”

Lưu Nhiên cất tiếng: “Anh ta vừa không phải bác sĩ, cũng không phải sinh viên ngành y, sao có thể ở đây được? Loại người như anh ta cũng chỉ thể hiện ở ngoài miệng mà thôi.”

“Đúng.” Người bên cạnh Lưu Nhiên gật đầu: “Mấy người vì một người như thế mà quát to trước mặt biết bao nhiêu tiền bối, e rằng cũng là cá mè một lứa với anh ta, tôi thấy mấy người vẫn nên rời khỏi đây đi, buổi tọa đàm lần này vốn không phải mở cho mấy sinh viên mấy người!”

Sắc mặt mấy người Từ Uyển hết xanh lại trắng, bọn họ thật sự không ngờ bác sĩ Triệu sẽ ra mặt cho Lưu Nhiên, hơn nữa ý của bác sĩ Triệu là không định dễ dàng bỏ qua chuyện này.

“Thế nào? Còn chưa đi, muốn bảo người đuổi mấy người đi sao?”

Người bên cạnh Lưu Nhiên khoanh tay, anh ta cũng là học trò của một bác sĩ khác.

Trong lòng bọn họ, bọn họ tới đây với thầy của mình là được mời tới, còn sinh viên của Đại học Ngân Châu chỉ là một đám người địa phương hưởng ké bọn họ mới có thể vinh hạnh đến nghe một buổi, không biết ơn thì thôi đi, còn dám quát nạt?

Đám người Từ Uyển đưa mắt nhìn nhau.

“Hoặc là xin lỗi, hoặc là đi ra ngoài.” Bạn của Lưu Nhiên lại cất lời.

“Ông đây không nghe đấy!”


Trương Thành mắng to một tiếng, tính cách của cậu ta vốn đã không dễ chịu.

“Ha ha, đúng là không phải thứ tốt lành gì”

Bác sĩ Triệu đứng ở đó mãi không nói gì, chỉ nhìn đám người Từ Uyển.

Trương Thành vung tay áo, đi về phía cửa nhà đa năng.

Mấy cô gái cũng không vui đứng lên muốn ởi ra ngoài.

Đúng lúc này, giọng nói của Trương Thác lại vang lên.

“Đối chất? Được, ai muốn đối chất?”

Trương Thác mặc âu phục, nhẹ nhàng bước vào từ bên ngoài nhà đa năng.

“Thầy, là anh ta.” Lưu Nhiên nhìn thấy Trương Thác thì cười khẩy một tiếng.

“Ồ?” Triệu Khuông đưa mắt nhìn Trương Thác, không vui hỏi: “Chàng trai trẻ, là cậu phê bình y thuật của Triệu mỗ ở bên ngoài khi nấy sao?”

Thấy sắc mặt của bác sĩ Triệu, trong mắt mấy người Lưu Nhiên đều lộ vẻ vui mừng, thằng nhóc, cho anh kiêu ngạo đi, tôi xem bây giờ anh còn kiêu ngạo thế nào.

“Bác sĩ Triệu, ông hiểu lầm rồi, khi nãy anh rể của cháu không hề nói ông” Từ Uyển vội vàng giải thích.

“Đúng.” Trương Thác gật đầu: “Ông hiểu lầm rồi.”

Thấy thái độ này của Trương Thác, mấy người Lưu Nhiên đều cười nhạo, không phải khi nãy còn rất kiêu ngạo à, sao bây giờ lại sợ rồi?

Bọn họ vừa định trừng trị đến cùng một phen, kết quả lời nói tiếp theo của Trương Thác khiến bọn họ không thể nói ra được một chữ.

“Tôi cũng không biết ông là ai, phê bình ông làm gì? Tôi rảnh rỗi lắm sao? Hay là ông rất nổi tiếng?” Trương Thác khó hiểu nhìn bác sĩ Triệu.

Bác sĩ Triệu bị câu nói này của Trương Thác làm cho ngơ ngác, sửng sốt mấy giây mới lấy lại tinh thần, run rẩy chỉ Trương Thác: “Chàng trai trẻ, cậu đúng là ngông cuồng!”


“Có ngông cuồng hay không không liên quan đến ông, bây giờ chúng ta đang nói đến chuyện đối chất.” Trương Thác không quan tâm cười cười, sau khi bảo mấy người Từ Uyển ngồi xuống thì sải bước đi tới bục diễn thuyết của nhà đa năng.

“Tên nhóc này đúng là coi trời bằng vung!”

Lưu Nhiên thấy trong mắt Trương Thác hoàn toàn không có thầy mình thì giận tím mặt: “Ai cho anh ta vào đây vậy, mau bảo anh ta cút đi! Đây không phải nơi anh ta có thể ở lại.”

“Yên tâm, sẽ cho anh một câu trả lời ngay đây.” Trương Thác quay đầu cười với Lưu Nhiên, sau đó búng tay một cái, lớn tiếng nói: “Hội trưởng Mã, phiền ông chọn một bệnh án về triệu chứng bắp tay không có sức lực, chiếu lên trên màn hình.”

Một tiếng này của Trương Thác khiến mấy người Lưu Nhiên kinh ngạc, người này làm gì thế, sao có thể trực tiếp ra lệnh cho Hội trưởng Mã chứ?

Mấy người Từ Uyển thì không nghĩ nhiều như vậy, bọn họ đều biết buổi tọa đàm lần này có liên quan với Tập đoàn Lâm Thị, giảng viên cũng do tập đoàn tìm đến, Trương Thác là chồng của người quản lý Tập đoàn Lâm Thị, có lẽ ra một mệnh lệnh là chuyện rất bình thường.

Trương Thác vừa dứt lời, một ảnh bệnh án về bắp tay không có sức lực lập tức xuất hiện trên màn hình lớn.

Trương Thác bước lên bục diễn thuyết, cởi bỏ cúc áo âu phục rồi tiện tay ném áo đi, chỉ mặc một cái áo sơ mi đứng trước microphone.

Lúc này, cả nhà đa năng lập tức trở nên yên tĩnh, mọi người đều nhìn Trương Thác, có người đoán anh muốn làm gì, có người thì nghĩ, anh đang làm gì thế?

“A lô, a lô!”

Trương Thác thử giọng hai tiếng với microphone, giọng nói của anh truyền đến loa thông qua microphone, để mọi người nghe thấy rõ ràng.