Chương 1198:
Trên đỉnh tầng một, bầu trời trong xanh được người ta vẽ ra, đột nhiên mở ra một cái cửa đá, một đám người, toàn bộ ngẩng đầu lên nhìn về phía cánh cửa, nhưng bọn họ nhìn thấy không phải là Trương Thác mà là Huyền Thiên Lân.
“Anh cả, thằng nhóc kia đâu?”
“Cậu ta ở đâu?”
“Chẳng lẽ anh làm thịt cậu ta rồi? Tuyệt đối đừng!”
Cả đám thấy chỉ có một mình Huyền Thiên Lân xuất hiện, nhao nhao mở miệng hỏi thăm, hai đầu lông mày còn mang theo lo lắng, sợ Trương Thác xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Người tuổi trẻ kia…” Huyền Thiên Lân nhảy một cái từ thang đá nhảy xuống, liếc nhìn đám người, chậm rãi mở miệng: “Người tuổi trẻ kia… đi rồi”
“Đi rồi?” Người đàn ông thấp bé kia cười một tiếng: “Anh cả, anh đừng nói đùa nữa, cậu ta thì có thể đi đâu được chứ?”
Huyền Thiên Lân thấy mọi người vẫn không tin liền lặp lại lần nữa: “Cậu ta thật sự đi rồi, rời khỏi chỗ này rồi”
“Rời đi…” Người đàn ông thấp bé vừa nói ra hai chữ này, biểu cảm trên khuôn mặt cứng lờ, gã đột nhiên ý thức được, người đang nói là Huyền Thiên Lân, từ lúc gã quen biết Huyền Thiên Lân tới nay, gã chưa từng thấy Huyền Thiên Lân nói dối hay nói đùa bao giờ.
Những người còn lại, cũng đã ý thức được điểm này, sau khi liếc mắt nhìn nhau, trong mắt tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
“Ð, nh cả… Anh… Anh nói cậu ta… Rời đi rồi?” Một người lầm bầm hỏi lại Huyền Thiên Lân, thân thể đều đang phát run.
Bọn họ bị giam ở đây đã mấy trăm năm, trong mấy trăm năm này, bọn họ chứng kiến không ít người vĩnh viễn bị nhốt ở chỗ này đến khi chết đi rồi biến mất, bây giờ bọn họ lại nghe được có một người đã rời khỏi chỗ này, làm sao có thể không rung động?
Trong đám người có một người đàn ông không nói gì, trực tiếp nhảy lên tâng đất cát trên đỉnh đầu kia.
Những người còn lại, cũng nhao nhao xông ra ngoài, rời khỏi cái lông giam cầm tù mình mấy trăm năm là chuyện mà mỗi người đều mong muốn, cho dù chỉ có thể ra ngoài một cái chớp mắt, cũng đủ khiến bọn họ thỏa mãn rồi.
Huyền Thiên Lân nhìn bộ dạng đám người giống như đang nổi điên, cũng chỉ lắc đầu, ông ta không nỡ lên tiếng đánh vỡ hi vọng của đám người, thôi thì cứ để sự thật nói cho mọi người biết thì tốt hơn.
Huyền Thiên Lân ung dung đi vào tầng ba, khi ông ta tới đây, liền nhìn thấy những người vừa mới hùng hổ chạy vào.
†ầng ba mất mát ngồi ở vách đá bên cạnh, chắc là bọn họ cũng đã thử nhảy lên tầng đất cát kia, nhưng lại bàng hoàng nhận ra mình không có cách nào phá giải tầng trận pháp kia, dù có thử thế nào cũng sẽ bị đánh bật trở về.
“Anh cả, anh nói xem tên nhóc kia làm sao lại ra ngoài được? Chẳng lẽ trận pháp này không có tác dụng với những người có tu vi thấp hơn cảnh giới ngưng khí?” Vẻ mặt của người đàn ông thấp bé kia buồn thiu hỏi Huyền Thiên Lân.
“Nhưng chúng ta cũng không thể tự phế tu vi để giảm xuống cảnh giới hóa hình, nếu làm như thế, chỉ sợ chúng ta vẫn chưa đi ra ngoài được, đã chết rồi”
“Có người có thể đi ra ngoài được, chuyện này đúng là quá vi diệu khiến người ta không thể tưởng tượng nổi!”
Hai mươi người này, đều đang nói chuyện liên quan tới việc Trương Thác rời đi, bọn họ bị giam ở đây quá lâu rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói có người có thể ra ngoài được, bây giờ cũng không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào.
Huyền Thiên Lân lắc đầu: “Người tuổi trẻ kia thoát ra khỏi đây không liên quan đến cảnh giới của cậu ta, tôi đã quan sát qua, phương pháp cậu ta tu luyện rất kì lạ, không giống với bất kỳ phương pháp nào mà tôi đã từng nhìn thấy”