Chương 1207:
Dưới huấn luyện của đám người Huyền Thiên Lân, ý thức đấu tranh của Trương Thác có thể nói là lớn mạnh vượt bậc, nói là một ngày lên trời thì cũng không quá.
Trong thời gian Trương Thác ở trong nhà giam để tiếp nhận huấn luyện, tình hình bên ngoài cũng thay đổi đi một trời một vực.
Sức mạnh của Chúc Thị khiến càng nhiều gia tộc cũng có được thế lực ngầm ở nhiều nơi trên thế giới.
Sức mạnh ban đầu của cổ võ thế gia giống như nhà họ Nhạc ở Hàng Thị vậy, đã không được mọi người nhắc đến từ lâu rồi. Bây giờ hễ nhắc tới Hàng Thị là hầu hết các thế lực ngầm đều nghĩ đến Tiêu Thị đầu tiên, ở Hàng Thị có thị tộc.
Tiêu Thị tung hoành ngang dọc.
Còn ở vùng Tước Thành thì có Tô thị đứng đầu rồi.
Nhà Nam Cung của Tước Thành lại càng không có ai hỏi han tới. Đến mấy đệ tử trước kia thích ra mặt khoe khoang ở Tước Thành cũng chẳng còn thấy ai xuất hiện ở Tước Thành nữa.
Chúc Thị ở Đại Hải, Tô Thị ở Tước Thành, Tiêu Thị ở Hàng Thị, ba dòng tộc này bỗng trở thành chủ đề hấp dẫn các thế lực ngầm.
Vì sự xuất hiện của ba thị tộc lớn mạnh này mà tất cả mọi người của các thế lực ngầm ở Đại Nam đều cảm thấy bất an.
Nhà họ Tô ở Tước Thành biệt vô âm tín, Tô Thị ra đời, rõ ràng là nhà họ Tô đã cam tâm tình nguyện khuất phục.
Nhà họ Chúc ở Đại Hải lại bị giết hại cả nhà, bao gồm cả vùng đất thiêng dưới lòng đất của đảo Ánh Sáng cũng bị nhấn chìm trong một đêm. Mọi người bây giờ chỉ có thể đặt tương lai và hy vọng vào ba gia tộc lớn mạnh của thành phố. Nhưng ba gia tộc hùng mạnh này lại cứ chậm chạp không chịu lên tiếng làm mọi người đều rất hoảng loạn. Lẽ nào cổ võ thế gia thật là sẽ suy tàn rồi sao?
Vùng Tây Bắc Châu Xuyên.
Cửa chính phòng làm việc của tổng giám đốc Lâm Thị đã đóng mấy hôm nay rồi. Suốt mấy ngày trời không ai nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ngữ Lam. Cô là một người cuồng công việc, trừ lần trước đến đất cổ nhà họ Tô thì trước giờ chưa bao giờ không đến công ty mấy ngày liền.
Tân Như nói với người của công ty là Lâm Ngữ Lam phải đi nơi khác điều tra thực tế tình hình làm việc. Nhưng thực ra, Tân Như biết rõ Lâm Ngữ Lam đã nhốt mình trong phòng mấy ngày trời. Trừ khi cần ăn gì đó ra thì Lâm Ngữ Lam sẽ không ra ngoài. Tân Như đến hỏi cái gì Lâm Ngữ Lam cũng không nói, luôn luôn giữ im lặng.
Tân Như biết vì Lâm Ngữ Lam vừa mới đi Tước Thành một lần liền trở thành như vậy rồi. Tân Như cũng không nghe ngóng được chuyện gì đã xảy ra ở Tước Thành.
Tân Như đoán: “Là do quan hệ với Trương Thác không dịu đi sao?”
Trên Đại Tây Dương mênh mông bát ngát này, có vô số tàu chiến đang chạy xung quanh hòn đảo chậm rãi trôi nổi, không ngừng nghỉ một giây phút nào.
Nhìn ra xa kia, trên đảo là một màn sương mù, nhìn qua màn sương thấy một tường thành cao lớn đồ sộ màu đen vây kín đảo, không nhìn được bên trong đảo như thế nào.
Đám người Bạch Trình đang ngồi khoanh chân không ngừng luyện khí ở pháo đài cổ kính phía trước. Tính cho đến ngày nay, cách kế hoạch phiêu dạt đảo Ánh Sáng đã qua mười ngày rồi. Trong mười ngày đó, đám người Vị Lai nghĩ hết mọi cách để dò hỏi tin tức của Trương Thác. Nhưng đến bây giờ cũng chẳng có tí manh mối nào hết.
Điều này làm cho cảm giác bất an trong lòng mọi người càng thêm mãnh liệt. Mỗi người đều dốc hết toàn bộ tinh thần và thể lực để tu luyện. Mặc dù bọn họ không biết đã có chuyện gì xảy ra trên người của Trương Thác nhưng có thể khẳng định việc này có liên quan đến thị tộc.
Vả lại trong khoảng thời gian phiêu djat này, người của đảo Ánh Sáng cũng sẽ dò la tin tức bên ngoài liên quan đến việc Chúc Thị bị trả thù, tin tức đảo Ánh Sáng bị huỷ diệt trong một đêm chắc chắn không thoát khỏi đôi tai của bọn họ.