Chương 1210:
Trương Thác há mồm thở dốc, nhìn bọn họ, đập tay xuống mặt đất: “Đấu lại!”
“Tôi nghĩ thêm mấy lần nữa cũng chỉ đến vậy thôi.” Huyền Thiên Lân lắc đầu bĩu môi đi sang bên cạnh.
Trương Thác lại đứng dậy một lần nữa, nhìn bảy người đứng xung quanh, tập trung suy nghĩ cao độ, chuẩn bị tiếp chiêu bất cứ lúc nào.
Người đàn ông thấp bé đi theo bên cạnh Huyền Thiên Lân, nói nhỏ: “Anh cả, có cần phải ép cậu ta đến mức như vậy không? Lần trước Trương Thác có thể duy trì được hai mươi mốt giây đã nằm ngoài dự đoán của chúng ta rất nhiều rồi.
Cậu ta bây giờ mới chỉ dừng lại ở cảnh giới Hóa Hình, cơ thể chưa được rèn luyện linh khí, đạt được như bây giờ đã khiến người ta khá là ngạc nhiên rồi. Có thể kiên trì chịu đựng công lực của bảy vị tiền bối kia trong ba phút, sợ là dựa vào sức lực của anh cả đây cũng không làm được điều này ấy chứ!”
Huyền Thiên Lân cười: “Cậu vẫn chưa biết được năng lực tiềm ẩn của Trương Thác đâu. Từ lúc cậu ta tiếp nhận huấn luyện đến bây giờ tổng cộng là hơn hai trăm canh giờ, trừ những lúc bắt buộc cần nghỉ ngơi thì tinh thần của cậu ta vẫn luôn trong trạng thái tập trung cực độ. Đến bây giờ cũng chưa hề lộ ra vẻ mệt mỏi quá sức. Cậu nghĩ xem cậu có làm được như thế không?”
Người đàn ông thấp bé lắc đầu: “Tôi và chị Po có nói chuyện với nhau, trạng thái nhiệt huyết của Trương Thác trước giờ cứ như một con quái vật, cảm giác như chẳng bao giờ cậu ta thấy quá sức”
Huyền Thiên Lân gật đầu: “Trạng thái nhiệt huyết của cậu †a đúng là không bình thường cho lắm. Càng nhiều áp lực cậu †a lại càng thể hiện ra sự phấn khích. E là có chuyện gì đó đã xảy ra trên người cậu ta mà chúng ta không cách nào biết được. Nhưng cho dù nói như thế nào đi nữa thì bây giờ cậu ta như vậy cũng là một chuyện tốt. Nhưng cũng không thể áp lực thêm nữa. Ba ngày cuối cùng huấn luyện cho cậu ta những chiêu thức cuối cùng. Sau ba ngày bảo cậu ta lên tầng ba tìm tôi: Huyền Thiên Lân nói xong liền bước lên cầu thang đá rời khỏi đây.
Người đàn ông thấp bé nhìn Trương Thác lại một lần nữa thất bại dưới tay bảy người đó ngán ngẩm lắc đầu, thì thào: “Trương Thác, mong cậu không nghĩ anh cả độc ác.
Dù sao thời đại mà anh cả sống chính là thời đại cá lớn nuốt cá bé mài”
“Tiếp tục đi!” Trương Thác lại một lần nữa bò từ mặt đất lên. Lúc này gương mặt Trương Thác bầm tím, thậm chí cánh tay và chân có những chỗ sưng phù cả lên. Lực tấn công của bảy người họ hoàn toàn không phải là trêu ong ghẹo bướm mà đích thị là dùng lực đánh cho Trương Thác thảm hại.
Đám người chị Po nhìn Trương Thác cả người bầm dập thâm tím, trong ánh mắt đều hiện lên sự thương tiếc không nỡ.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị trao hết thảy kỹ năng của bản thân cho Trương Thác chính là khi họ coi anh như là người kế thừa của mình rồi.
Người đàn ông thấp bé đi đến phía sau chị Po, nói nhỏ: “Chị Po, anh cả nói rồi, đến ba ngày cuối cùng rồi “Được” Chị Po gật đầu, cắn răng hét lớn một tiếng: “Trương Thác, cẩn thận này!”
Chị Po vừa nói dứt câu lại tiếp tục xông đến Trương Thác.
Trương Thác nhìn phương hướng chị Po ra tay. Lần này anh không bị động phòng thủ nữa mà đổi lại chủ động tấn công.
“Được lắm thẳng nhóc!” Trong ánh mắt chị Po lóe lên một niềm vui nho nhỏ. Mỗi khi Trương Thác có hành động khác chính là do suy nghĩ của anh cũng thay đổi, là tiến bộ hơn rồi.
Chỉ cần không nhụt chí thì sự tiến bộ trong vô số lần thất bại chính là sự tiến bộ kinh khủng nhất.
Thời gian chầm chậm trôi đi.
Ở thế giới bên ngoài kia, các thế lực ngầm của Đại Nam đã bắt đầu đi đến thành phố rồi.
Chỉ còn đúng một ngày nữa là đến đại hội cổ võ thế gia.
Ở Đại Hải có một quán trà được trang trí tinh tế nằm ngay cạnh con sông Đại Hải, cái nơi mà tấc đất tấc vàng. Quán trà này mặc dù không to nhưng giá cả thì khiến người bình thường có nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Một ấm trà ít nhất cũng phải ba triệu.
Lâm Ngữ Lam khoác trên người chiếc áo choàng đen, ngồi trên chiếc ghế gỗ tựa lưng vào cửa sổ. Cô trang điểm nhẹ nhàng nhưng vốn có một gương mặt tỷ lệ vàng lại thêm nét quyến rũ khiến mọi người trong quán trà đều ngoái sang ngắm nhìn.
Có hai người thanh niên ngồi đối diện với Lâm Ngữ Lam.