Con Rể Quyền Quý

Chương 1214



Chương 1214:





Trương Thác gật đầu, khoanh chân ngồi xuống.





Trong nhà giam không mặt trời không mặt trăng cũng chẳng có một ngôi sao nào. Trời đất lại đang vào lúc mặt trăng thế chỗ cho mặt trời.





Hôm nay bầu trời ở thủ đô Đại Nam mây đen xám xịt. Đây là mây đen kéo đến từ đầu tháng mười một làm cho tâm trạng của nhiều người cũng uể oải theo.





Đường phố ở thủ đô gần như cứ cách năm mươi mét lại có hai cảnh sát giao thông đứng làm nhiệm vụ làm mọi người đều đoán già đoán non không biết hôm nay có nhân vật lớn nào từ nước ngoài về nước.





Một ông già mặc áo trường bào vàng bên trong khuôn viên nhà họ Khương ở thủ đô đang mở cổng ra, bước to đi ra ngoài.





Bên ngoài khuôn viên nhà họ Khương còn có hai người đứng đó tuổi tác đều đã cao, một người mặc trường bào trắng một người mặc trường bào tím, toát lên khí chất cổ phong, xưa cũ.





“Lão già Khương, hôm nay trông cậy hết vào ông đấy! Hai nhà chúng tôi đây không có tiếng nói.”





“Không sao, đều là ba thị tộc có tiếng cả, chỉ cần một người ra mặt là đủ rồi” Lão già Khương lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười tự tin.





“Vậy đi đến nhà thờ tổ thôi”





Ba người cùng nhau nhìn về phía Bắc.





Đường đến thủ đô thẳng đường hướng bắc có đi qua một khu rừng nông thôn, phong cảnh ở đây khắp nơi khắp chốn đều đậm chất thôn quê. Trước đây ngày nghỉ đều đến đây để giải sầu. Chỉ có điều mấy hôm trước cánh rừng này đã bị phong tỏa nghiêm ngặt, không ai vào được nữa.





Có vô số bóng người đang chuẩn bị sẵn sàng ẩn nấp trong cánh rừng. Xung quanh cánh rừng rộng lớn này bố trí rất nhiều ghế đẩu.





Các thế lực ngầm ở khắp nơi đều đi đến khu rừng này.





Dưới sa mạc Sossusvlei, Trương Thác hít sâu một hơi, im lặng nghe Huyền Thiên Lân giảng. Đối với Trương Thác mà nói từng chữ đều là bảo vật quý giá, từng kinh nghiệm tu luyện, từng bước đột phá đều rất quan trọng.





“Con đường tu luyện cả đời của một người chỉ được phép là một loại công pháp. Nếu như muốn từ bỏ giữa chừng thì bắt buộc phải phế đi cả con người. Nếu cậu đã chọn Diệt Thế Đồ Lục thì khi nhớ từng chữ diệt trong tim, không được mảy may sợ hãi. Khi có địch đến thì trong lòng chỉ hướng tới một chữ diệt! Điều quan trọng tôi cũng đã nói rõ, cậu luyện tới tầng thứ ba thì tới tìm tôi”





Trương Thác gật đầu, đứng dậy đi ra đến chỗ sân thượng cao nhất, nhún một cái bay ra khỏi nhà giam.





Trương Thác vào nhà giam đã được một tháng. Thời tiết ở Châu Phi ngày càng nóng hơn, mặt trời hừng hực chiếu rọi cái nóng xuống mặt cát làm cho cả sa mạc Sossusvlei nóng như một cái lò bát quái.





Trương Thác lẳng lặng đứng ở trên sa mạc, trong đầu liên tục nghĩ về những lời Huyền Thiên Lân đã nói, hít sâu một hơi.





Chữ diệt này chính là trước mắt có cái gì thì dọn sạch cái đó.





Trương Thác hít sâu, vận công cho khí huyết lưu thông trong cơ thể như những gì Đồ Lục ghi ở trang đầu tiên. Sau đó đánh ra một chưởng.





“Âm ầm”





Trên bầu trời thủ đô lóe lên một tia chớp. Rõ ràng mới là buổi trưa nhưng mây đen lại dày đặc làm không ít người phải bật đèn trong nhà.





Mưa tí ta tí tách từ bầu trời rơi xuống.





“Hoa Hồng Gai của An thị tới!” Một giọng nói to rõ ràng vang lên ở cửa vào khu rừng, khu rừng rậm này cũng đón chào thế lực ngầm đầu tiên ngoài ba thế lực lớn của thủ đô.





Hoa Hồng Trắng mặc trên người bộ đồ chiến đấu màu tím đi đến, vóc dáng nổi bật ấy không lẫn đi đâu được. Hoa Hồng Trắng chỉ dẫn theo hai người đi cùng. Sau khi bước vào liền đi đến chào hỏi ba thế lực lớn kia trước sau đó đi ra ngồi ở cái ghế ngoài rìa rừng nhất.