Chương 1216:
Người đứng đầu của ba thế gia lớn ở thủ đô, nheo mắt nhìn hai người trên bầu trời, hai người này xuất hiện dưới hình thức như vậy, chính là muốn biểu diễn thực lực.
“Uy lực chưởng này của ông không ổn rồi, xem tôi đây!”
Người còn lại hét lớn một tiếng, cũng đánh ra một chưởng, một chưởng này đánh về phía những người thế lực ngầm ở trong rừng.
Cơ Thịnh Nhân kêu lên một tiếng, trực tiếp nắm một băng ghế gỗ, ném lên không trung.
Cái ghế này chỉ bay được một nửa, liền đột nhiên chia năm xẻ bảy, là bị một chưởng của người kia đánh ra ảnh hưởng, mà khí người kia đánh ra, cũng bị ghế gỗ mà Cơ Thịnh Nhân ném ra triệt tiêu lẫn nhau.
“Nếu hai vị muốn đánh, có thể chuyển sang nơi khác để đánh” Cơ Thịnh Nhân lên tiếng.
Hai người trên không trung thoáng nhìn nhau, đều đồng loạt thu tay lại, một người quát lên với Cơ Thịnh Nhân: “Chúng tôi muốn đánh ở đâu, còn cần phải hỏi ý của cậu à!”
Người còn lại cũng nhìn xung quanh một vòng quát lên: “Mấy người mọi người, mau rời khỏi đây!”
Những người thế lực ngầm bị quát như vậy, trên mặt ít nhiều đều có chút không nén được giận, nhưng lại không dám phản bác, trước mặt hai người này, thực lực quá mạnh mẽ, chưa nói đến đạp không mà đi, cũng không nói đến việc một chưởng có thể đánh gãy một cây cổ thụ, chỉ là tốc độ nhanh đến nỗi khiến người ta hoa mắt cũng làm cho mấy người thế lực ngầm này, không dám sinh lòng phản kháng.
Nhưng người ngồi trong trong rừng, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều tập trung trên người của ba thế gia lớn.
Cơ Thịnh Nhân chắp tay nhìn hai người kia: “Đây là nơi tổ chức đại hội cổ võ thế gia lần này!”
“Đại hội cổ võ thế gia? Thứ rách nát như vậy mà còn tổ chức đại hội? Cười chết tôi!” Người Tiêu thị trực tiếp vươn một tay, đạp một bước, bỗng nhiên vọt tới chỗ Cơ Thịnh Nhân, tốc độ của ông ta còn nhanh hơn trước đó.
Mọi người tại đây còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, người Tiêu thị này đã tới gân Cơ Thịnh Nhân.
“Từ lúc nào, thị tộc cũng có thể không tuân quy củ rồi!”
Một tiếng quát lên, vang lên từ phía sau Cơ Thịnh Nhân, chỉ thấy một cây thương bạc, mang theo mưa rả rích từ phía sau Cơ Thịnh Nhân mà đâm lên phía trước, đầu thương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo đâm thẳng tới chỗ người Tiêu thị kia.
Sắc mặt người thuộc Tiêu thị bỗng nhiên biến đổi, cước bộ liền lùi lại hai mét, tránh thoát khỏi thương bạc đột nhiên đánh tới kia.
Một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu bạc, chậm rãi xuất hiện phía sau Cơ Thịnh Nhân, tướng mạo của ông ta cực kì bình thường, nhưng trên người lại tản ra khí thế lạnh thấu xương.
Người Tiêu thị nhìn người đàn ông mặc đồ màu bạc, nhăn mày lại lên tiếng nói: “Ngân bào khách! Người chính phủ từ lúc nào đã vươn tay tới cổ võ thế gia rồi!”
Người được gọi là Ngân bào khách, căm trường thương ở bên cạnh, mặt không chút thay đổi nói: “Gần đây mọi người làm quá ầm, tôi tới đây tuyên bố mấy quy tắc”
“Quy tắc?” Người Tiêu thị cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì nữa.
Lối vào của rừng, có ba đội ngũ thật dài, tiến vào, đi đầu tiên theo thứ tự là Tô Văn Việt của Tô thị, Chúc Thái Hòa của Chúc thị, và tộc trưởng đang nhậm chức của Tiêu Thị, Tiêu Minh Đức.
Ba người này đi tới, trên người tỏa ra khí thế không giận tự uy.
Chúc Thái Hòa nở nụ cười đánh giá mọi người trước mặt: “Nếu ngân bào khách đều lộ diện, Chúc thị chúng tôi không thể không cho mặt mũi rồi, vậy tới nghe một chút quy tắc cũng được”
Tô Văn Việt cũng gật đầu: “Không sai, dù sao thị tộc này cũng không phải ba nhà chúng ta, hiện tại nếu thị tộc xuất thế đã thành điều tất yếu, quy tắc này, đương nhiên lập nên trước thời hạn cũng tốt.”
Những lời này của Tô Văn Việt có chứa nhiều ý tứ, đầu tiên là nhắc nhở ngân bào khách, ba nhà họ cũng không phải ba nhà quan trọng nhất của thị tộc, còn có kẻ mạnh hơn, thứ hai nói cho ngân bào khách, thị tộc xuất thế là tất yếu, không cần nhắm vào ba nhà họ.