Chương 1301:
Trạng thái của Trần Minh Quang rất nhanh đã bị đối phương nắm bắt được, trong trận chiến ở đám người Tê Thiên, bọn chúng liền tập chung xuống tay với Trần Minh Quang, khiến cho bọn Tề Thiên không cách nào xoay sở được.
“Nhìn xem, sức lực này cũng bình thường thôi” Thiếu niên bên cạnh Anna lắc đầu: “Còn không bằng hai tên vệ sĩ phía sau ta: Thiếu niên nhìn phía sau bĩu môi, phía sau anh ta là hai tên da đen lực lưỡng, mỗi người đều nhìn không chớp mắt, mặc dù hai người bọn họ chỉ đứng thẳng tắp nhưng có thể nhìn ra, trên vẻ mặt của họ lúc nào cũng mang vẻ khinh thường, tất cả lính đánh thuê trong đại sảnh đối với họ chẳng là gì cả.
Anna cười châm biếm: “Anh là con trai bảo bối của tướng quân, người mà ông ta sắp xếp cho anh sao có thể kém cỏi được, anh phải biết rằng, hai người này đều xuất thân từ đội huấn luyện ma quỷ, nơi đó được mệnh danh là nơi sinh ra các hành giả của địa ngục, nếu như bọn họ có thể thông qua huấn luyện quỷ quái đó, sẽ trở thành một thành viên của hành giả địa ngục, đó chính là vinh hạnh cao nhấ “Cắt” Thiếu niên bĩu môi: ” Cái gì mà hành giả địa ngục, vậy đảo Ánh Sáng kia không phải bị hủy hoại rồi sao, bọn vô dụng”
Anna đang cười tươi như hoa, đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay sang thiếu niên quát nói : “Chú ý cách ăn nói của anh, cho dù có là Shazan tướng quân cũng không dám bất kính với đảo Ánh Sáng đâu!”
“Ông ấy không dám? ông ấy không dám còn đến cướp mỏ quặng? Ai mà không biết mỏ này của đảo Ánh Sáng?” Thiếu niên phớt lờ không quan tâm.
Cái này, tất nhiên có nguyên nhân sâu xa, anh phải nhớ kỹ, đảo Ánh Sáng, không phải là thứ mà những người như anh và tôi đủ tư cách để thảo luận, kể cả khi hòn đảo đó đang chìm”
Anna nhìn chằm chảm vào người thanh niên đầy ý tứ cảnh cáo.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, các người sẽ làm âm ï lên”
Thiếu niên phất tay bưồn bực, sau đó chỉ vào hai đội lính đánh thuê đang cùng nhau chiến đấu ở đại điện.
“Xem khỉ diễn xiếc đi”
Mấy người Tê Thiên, không ngừng chiến đấu với đội lính đánh thuê, sức lực đã tiêu hao mất bảy mươi phần trăm, có thể nhìn thấy hiện tại bọn họ chiến đấu không thể khí thế mạnh mẽ như lúc đầu.
Nhìn sang toàn bộ phòng khách, còn có ít nhất mười sáu, mười bảy đội lính đánh thuê đang nhìn chằm chằm vào như hổ đói.
Mấy người Tê Thiên sau khi đánh xong một với một đội ai cũng đứng đó thở hổn hển, chính bản thân Tê Thiên cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
“Làm thế nào bây giờ, bọn họ còn rất nhiều người, nếu tiếp tục đánh, chúng ta nhất định không chống đỡ được” Trần Minh Quang đã toát đây mồ hôi, vừa mới đưa tay lên lau đi, lập tức trán anh lại bị mồ hôi phủ kín.
“Không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu”
Hàn Như Ôn cắn răng nói Viên Suất cùng Vĩ Cường không lên tiếng, tranh thủ lấy lại thể lực, hai bọn họ đã nhìn thấy vẫn còn một đội lính đánh thuê, sắp đi tới đây.
Nữ đội viên tên gọi là Tâm Thất, năng lực kém nhất, lúc này hai chân đã phát run, tức là cơ thể cô đã đến giới hạn rồi.
“Hy vọng có thế đánh cho bọn họ biết sợ, nếu không tất cả bọn họ đều đến đây, chúng ta hôm nay có lẽ sắp không trụ nổi rồi” Tê Thiên nói.
Trình Hoài Thấm liếc nhìn rồi đứng sang một bên, Trương Thác trong tay đang cầm một cái chân gà tây, thấp giọng nói: “Trương Ức Thùy, anh nhanh tới đây giúp đi, chúng đang cùng nhau ở trên một con thuyền, nếu như hôm nay chúng ta bị đẩy ra ngoài, tôi tin là chuyện này với anh cũng không phải chuyện tốt gì”
“Mấy người tự mình chuốc lấy, sao phải kéo tôi xuống nước cùng?” Trương Thác trợn tròn mắt.
“Anh có ý gì?” Trình Hoài Thấm nhíu mày.
Trương Thác chỉ tay vào đám lính đánh thuê trong nhà, nói: “Căng mắt ra mà tìm xem, trong đó có bao nhiêu người, đánh từng người một, tôi liên thủ với bọn họ cũng mệt lắm rồi.”
“Nếu không, chúng ta phải làm sao đây? Bọn họ đều nhắm vào chúng ta!” Trình Hoài Thấm cảm thấy có chút tủi thân.