Chương 1390:
Điều này có nghĩa là gì? Dù có đổi ra nhiều tiền hơn nữa cũng không thể mang vào Đông Hòa. Tìm hiểu sâu hơn, ở những quốc gia không mở sàn giao dịch tiền tệ, họ muốn in bao nhiêu tiền tùy thích, nếu họ muốn, họ có thể dùng tiền như giấy chùi đít cũng được.
Vê vấn đề đưa lên sàn giao dịch, người bình thường không biết sâu về nó, bởi vì trong mắt của hầu hết mọi người, tất cả các loại tiền tệ trên thế giới đều có thể tiến hành trao đổi.
Trương Thác nhún vai: “Loại lừa đảo lợi dụng tiền ảo này đã xảy ra rất nhiều ở Đông Hòa, nhưng hôm nay trò này đã tinh vi hơn, tiếc là lừa đảo cũng vẫn chỉ là lừa đảo mà thôi, không phải con đường đúng đắn. Điền Hoàng Phi, nếu tôi là cô, bây giờ tôi sẽ lập tức đi kiểm tra sổ sách xem Nhất Lâm đã lỗ bao nhiêu trong thời gian hợp tác với tập đoàn Trí Tín”
Điền Hoàng Phi nghe vậy liền không chút do dự, lập tức gọi điện thoại đi ra ngoài, nhưng chưa đầy một phút đã thấy sắc mặt Điền Hoàng Phi trở nên rất khó coi.
“Chín nghìn tỷ sao?” Trương Thác cười hỏi.
“Chín mươi tư nghìn tỷ..” Điền Hoàng Phi cúi đầu, nhỏ giọng nói ra con số này: “Trong khoảng thời gian này Nhất Lâm bị thâm hụt Chín mươi tư nghìn tỷ tài chính”
“Này, đúng là kém cỏi” Trương Thác lắc đầu nhìn Uông Hoàng Minh : “Nếu tôi là ông, trong khoảng thời gian này tôi có thể ra tay tàn nhẫn hơn nữa, ít nhất có thể bê đi năm mươi triệu tệ”
Khuôn mặt Uông Hoàng Minh biến sắc, ông ta liếc mắt nhìn gã thanh niên bên cạnh mình, vội vàng chạy ra ngoài sảnh bữa tiệc, gã thanh niên kia thấy tình hình không ổn, cũng vội vàng chạy theo Uông Hoàng Minh ra ngoài.
Chỉ là nơi có Trương Thác, hai người bọn họ làm sao có thể chạy trốn được.
Đã có người đợi bọn họ ở bên ngoài từ lâu Uông Hoàng Minh và gã thanh niên vừa chạy ra khỏi sảnh bữa tiệc đã bị ấn ngay xuống đất.
“Một trò lừa đảo rất đơn giản, lẽ ra cô phải phát hiện ra chỗ hở từ lâu rồi, nhưng đáng tiếc đầu óc cô còn ngu ngốc hơn cả trong tưởng tượng của giám đốc Lâm của các cô.”
Trương Thác nhìn Điền Hoàng Phi với vẻ châm chọc: “Bên kia rõ ràng muốn lấy Nhất Lâm làm bàn đạp, với tay đến với Thương mại Hành Vân, nhưng cô lại bị người ta lừa gạt bằng vài câu, bị người ta lợi dụng cũng không biết, đúng là ngu hết thuốc chữa”
“Được rồi, ông xa, Hoàng Phi chỉ là không có kinh nghiệm thôi. Mọi người ai cũng đều đã từng trải qua loại chuyện này”
Lâm Ngữ Lam đi tới nói với Hoàng Phi: “Hoàng Phi, Trương Thác và tôi còn có việc phải làm, chuyện hôm nay cô đừng để bụng, nơi này còn cần cô phụ trách. Tôi biết hết kế hoạch và quyết sách của cô trong khoảng thời gian này, cô làm rất tốt, tốt hơn mong đợi của tôi. Chỉ là sau này chú ý thêm một chút, đừng ngây thơ như vậy nữa, hiểu không?”
“Giám đốc Lâm, tôi…” Điền Hoàng Phi nhìn Lâm Ngữ Lam tỏ ý xin lỗi, bây giờ cô ta đã không còn kiêu ngạo như tối hôm qua gọi điện thoại với bố mình nữa, trong lòng chỉ còn lại áy náy.
“Được rồi, không cần nói những lời không cần thiết, tôi biết năng lực của cô, kinh nghiệm là thứ từ từ tích lũy, ở đây giao cho cô.” Lâm Ngữ Lam võ võ vai Điền Hoàng Phi, sau đó nắm lấy cánh tay của Trương Thác: “Ông xã, chúng ta đi trước đi”
“Đi” Trương Thác gật đầu, nhanh chóng cùng Lâm Ngữ Lam đi ra khỏi sảnh bữa tiệc.
Đến khi ra khỏi bữa tiệc, Lâm Ngữ Lam mới thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt xinh đẹp có chút lo lắng nhìn Trương Thác: “Chồng ơi, anh nghĩ chuyện này có gây ra đả kích với Hoàng Phi không?”
“Sẽ không đâu” Trương Thác lắc đầu: “Anh đóng vai xấu cũng không quá đáng, nếu ngay cả loại đả kích này cũng không chịu nổi thì em không cần phải dùng cô ấy nữa, anh có thể nhìn ra cô ấy chỉ là sốt ruột muốn chứng minh bản thân thôi”
“Haiz”” Lâm Ngữ Lam thở dài một hơi: “Hy vọng cô ấy có thể hiểu được”
“Đúng rồi vợ” Trương Thác đột nhiên chỉ tay sang bên cạnh: “Những người này phải xử lý thế nào?”
Chỉ thấy Uông Hoàng Minh và gã thanh niên ngày hôm qua đang bị người ta ném trong góc.
Gã thanh niên hôm qua còn gào lên với Lâm Ngữ Lam, chất vấn có phải Lâm Ngữ Lam không biết giới kinh doanh Châu Xuyên thuộc về ai không, kết quả là bây giờ giống như một cái cây tràn đầy sợ hãi, run rẩy trong góc.