Chương 1392:
Trương Thác hiểu rất rõ khi chính mình đã không có tin tức lâu như vậy, bây giờ lại trở về với thái độ kiêu ngạo như vậy dĩ nhiên sẽ đụng chạm đến quyền lợi của rất nhiều người.
Thị tộc đang ẩn giấu ở trong bóng tối, hội Thần Ẩn đang rục rịch ngóc đầu dậy còn có Thần Thánh Thiên Quốc có lai lịch bí ẩn kia, mỗi một nơi đều có vấn đề.
Thế nhưng bây giờ Trương Thác đang suy nghĩ rất thoáng, hai tháng sau anh mới tiếp tục suy nghĩ về tất cả những vấn đề này, trong khoảng thời gian hai tháng này anh sẽ sống một cuộc sống mà chính mình mong muốn, một cuộc sống ở bên cạnh Lâm Ngữ Lam.
Trương Thác đi bộ đến một con phố nằm giữa Nhất Lâm và thị trấn Thủy Miên, Trương Thác đã mở một chỉ nhánh của công ty bảo vệ Hằng Minh, trước đây anh mở công ty này chẳng qua là vì muốn mượn cớ để điều động người nhập cảnh vào Châu Xuyên bảo vệ Lâm Ngữ Lam, chỉ là khi công ty vừa được mở thì liền xảy ra đủ chuyện, sau khi Trương Thác tuyển một người lễ tân thì cũng không hề đến nơi đó nữa.
Khi Trương Thác đi đến trước cửa công ty thì nhận thấy có hai người trung niên gồm một nam một nữ đang đi ra từ phòng nghiệp vụ và mắng chửi rất dữ dội, nhìn dáng vẻ của hai người có lẽ là một đôi vợ chồng.
Trương Thác không hề cố tình nghe, thế nhưng đôi tai tinh tường của anh vẫn bắt được một số giọng nói từ trong miệng của bọn họ.
“Thật là một công ty rác rưởi mà, còn làm nhân viên bảo vệ nữa chứ mà cũng không dám nhận nhiệm vụ đơn giản đến như vậy.”
“Thì đó, phải đăng bài chỉ trích thôi, thật là không nói nên lời mà”
Cả đôi nam nữ kia lái một chiếc Mercedes-Benz trị giá hàng triệu tệ rời đi.
Trương Thác đi đến trước cửa phòng nghiệp vụ, anh có thể nhìn xuyên qua cánh cửa kính và thấy người thanh niên mà chính anh đã tuyển dụng đang ngồi ở sau chiếc bàn gỗ mà ngồi trước chiếc máy tính xách tay không ngừng đánh chữ.
Trương Thác đẩy cửa ra và đi vào.
“Ngài Trương!” Tổ Lâm vừa nhìn thấy Trương Thác liền ngừng việc đang làm trong tay và đứng lên với vẻ mặt vô cùng phấn khích ngay lập tức.
Từ khi Trương Thác tuyển cậu ta vào lần trước thì đã không còn xuất hiện mấy tháng nay rồi, nếu như Tổ Lâm không biết thân phận của Trương Thác ở Nhất Lâm, nếu như tiền lương mỗi tháng đều được chuyển vào trong thẻ của Tổ Lâm thì có lế cậu ta cũng đã nghi ngờ rằng chính mình bị người khác lừa rồi, cậu ta chưa từng nhìn thấy công ty nào lại có ông chủ không xuất hiện đến mấy tháng cả.
Trương Thác gật đầu và đi về phía sau Tổ Lâm, anh nhìn vào máy tính ở trước mặt Tổ Lâm và lên tiếng nói: “Có vẻ như công việc của cậu đang tiến triển khá tốt đấy, hai người khi nãy xảy ra chuyện gì vậy?”
Tổ Lâm trả lời: “Bọn họ đến tìm bảo vệ đấy, nhưng mà độ khó quá thấp nên tôi đã từ chối rồi”
Cậu nói với bọn họ như thế nào vậy?” Trương Thác cảm thấy hơi tò mò vì khi nảy hai người kia rời khỏi đều mắng chửi rất dữ dội.
“Tôi nói rằng không nhận nổi, chúng tôi không có khả năng” Vẻ mặt của Tổ Lâm trông rất bình tĩnh, hiển nhiên cậu ta cũng đã nói những lời này rất nhiều lần rồi.
Trên gương mặt của Trương Thác lại hiện lên một nét khen ngợi khi nghe thấy câu trả lời của Tổ Lâm.
Những lời nói như độ khó quá thấp nên không nhận được nghe có vẻ rất đơn giản, thế nhưng phải biết rằng mỗi một người đều có lòng tự cao của riêng họ, bình thường khi gặp.
phải những nhiệm vụ không muốn tiếp nhận đều sẽ nói ra những lời nói như vậy, thế nhưng bây giờ Tổ Lâm có thể nói ra lời này một cách dễ dàng như vậy cũng đủ để thấy được cậu †a đã hoàn toàn buông bỏ tất cả lòng tự cao của mình, cậu ta chỉ nghĩ đến nhiệm vụ và quy định mà trước đây Trương Thác đã giao cho cậu ta.
“Gần đây có hoàn thành nhiệm vụ gì không” Trương Thác lại hỏi.
“Vâng” Tổ Lâm gật đầu: “Đã hoàn toàn được vài cái, xem như có thể gắng gượng duy trì cấp bậc”