Chương 1398:
“Độc ác?” Khâu Phong khinh thường một tiếng: “Tôi nói cho bà biết, đây mới chỉ là bước khởi đầu thôi. Dự án thí điểm này là đặt nền móng cho sự phát triển của toàn bộ Tây Bắc.
Nếu nhà họ Lâm làm được thì sau này bọn họ nằm không cũng kiếm được tiền.Bây giờ bà yêu cầu người nhà họ Lâm lấy thêm tiền ra nữa thì cô ta cũng sẽ rất vui lòng, đây chính là một cơ hội tốt để bọn họ thu lại cả danh tiếng và lợi ích, trừ khi cô ta không muốn những thứ này, cô ta không muốn thì người khác sẽ muốn!”
Mai Tâm Nguyệt im lặng vài giây rồi dùng sức gật đầu lia “Được, giáo sư Khâu, tôi nghe lời ông, ông nói cái gì thì tôi sẽ làm cái đó!”
Lúc này một thanh niên dáng vẻ bình thường đi tới, nói với Khâu Phong: “Chú, chú cũng đừng quên chuyện cháu đã nói với chú, chú nói với giám đốc Lâm về chuyện hôn sự kia đi, cháu rất thích Từ Uyên”
“Đừng lo lắng!” Khâu Phong lạnh lùng cười một tiếng: “Chờ tôi nắm giữ được tính mạng của cô ta, đừng nói đến em gái cô †a, cho dù cháu muốn ngủ với cô ta cũng chỉ là chuyện của một cái ngoắc tay!”
Phía dưới nhà hàng Tân Hoa, thư ký Lý Thanh mặt đầy tức giận đi theo sau lưng Lâm Ngữ Lam.
“Giám đốc Lâm, tôi nghĩ lần này bọn họ thật sự quá đáng, những chuyện liên quan đến tiên bạc dành cho việc nghiên cứu lúc trước tôi đã từng hỏi qua, phía trên đã phê duyệt cho bọn họ hai chục triệu để nghiên cứu, hơn nữa chỉ phí dự tính lúc đó cũng năm trong khoảng này, hiện tại bọn họ mở miệng ra lại không hề đề cập đến hai chục triệu kia mà trực tiếp đòi ba chục triệu, đây rõ ràng là xem nhà họ Lâm chúng ta thành dê béo để thịt mà!”
Lâm Ngữ Lam dừng chân, quay đầu nhìn thư ký Lý Thanh một cái rồi nói: “Thư ký Lý, thời gian cô làm việc cho tôi cũng không ngắn, chắc cô phải gặp qua những chuyện như thế này nhiều rồi chứ!”
“Đúng là đã gặp nhiều nhưng nhìn thấy bọn họ xem nhà họ Lâm chúng ta thành dê béo để làm thịt, trong lòng tôi rất không thoải mái” Trên mặt thư ký Lý Thanh tràn đây mất hứng.
Lâm Ngữ Lam nháy mắt: “Cô khó chịu với bọn họ lại không là gì cả so với việc người bên ngoài nhìn chúng ta không vui, lần này nhà họ Lâm bắt được hạng mục thí điểm, phía chính phủ nâng đỡ là một chuyện, sau này tất nhiên sẽ không thể tránh được chuyện phổ biến rộng rãi, bao gồm cả mở rộng phát triển, miếng bánh ngọt thứ nhất đã là của nhà họ Lâm chúng ta, cô làm việc cho tôi thời gian lâu như vậy rồi có thể tính được sau này chúng ta sẽ thu lại bao nhiêu lợi nhuận không?”
Thứ ký Lý Thanh lấy điện thoại ra, ngón tay nhanh chóng bấm bấm trên màn hình di động mấy cái sau đó theo bản năng kêu lên: “Sáu trăm tỷ”
Lâm Ngữ Lam duõi một ngón tay nhẹ nhàng lắc lắc trước mặt cô ấy: “Cái cô vừa tính chỉ là lợi nhuận mấy năm đầu tiên, cô phải nhìn về tương lai, một khi hạng mục thí điểm này thành công, con số sáu trăm tỷ này sẽ chỉ là luận nhuận khởi điểm, Khưu Phong chính là nghĩ đến những lợi ích về sau nhà họ Lâm nhận được mới dám sử dụng công phu ngoạm sư tử với chúng ta, ông ta nghĩ rằng cho dù ông ta có đòi bao nhiêu tiền thì tôi cũng phải đưa cho ông ta”
“Ông ta rõ ràng là đang lừa gạt vơ vét tài sản của chúng ta” Thư ký Lý Thanh cao giọng nói.
“Chưa nói đến chuyện lừa gạt vơ vét tài sản, chỉ có thể nói là lấy được cái mình muốn, dù sao nhà họ Lâm chúng ta trong làm ăn cũng không phải là sói mắt trắng, những chỉ phí này cứ xem như là vốn đầu tư cho giai đoạn đầu đi, thư ký Lý, những chuyện sau đó trong khoảng thời gian này cần cô thay tôi theo dõi gắt gao.”
“Cô cứ yên tâm” Thư ký Lý Thanh vỗ ngực bảo đảm: “Giám đốc Lâm, những chuyện này cứ giao cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cho cái tên họ Khâu kia chiếm tiện nghi của nhà họ Lâm chúng ta”
Lâm Ngữ Lam lại bảo Lý Thanh báo cáo mấy việc rồi kéo cánh tay Trương Thác đi về phía bãi đậu xe.
Đến bên cạnh xe, Trương Thác vừa muốn mở cửa xe bên ghế lái thì Lâm Ngữ Lam đã bước đến ngăn trước mặt anh: “Tối nay để em lái xe”
Trương Thác cười một tiếng, không phản đối, ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
Lâm Ngữ Lam lái chiếc Mercedes-Benz GT màu đỏ lao nhanh trên phố.
“Vợ, đây không phải là hướng về nhà đúng không?” Trương Thác giương mắt nhìn Lâm Ngữ Lam lái xe chạy qua từng cái ngã tư.
“Không phải” Lâm Ngữ Lam khẽ lắc đầu: “Em dẫn anh đến một nơi”
“Chỗ nào thế?” Trương Thác thuận miệng hỏi một tiếng.