Con Rể Quyền Quý

Chương 1405



Chương 1405:





“Ở phía chúng tôi đây có thịt dê béo ngậy, vào mùa đông được uống bát canh thịt dê ấm nóng thì quả là tuyệt vời, nào mời ngồi”





Cánh cửa ngôi nhà tranh bị đẩy ra từ bên trong, một bóng dáng hiện ra trước mặt của Trương Thác. Đối phương là người tóc đã bạc trắng, trên tay đang bưng bát canh thịt dê bốc khói nghi ngút, phía trên cùng nổi lên một lớp dầu trong veo nhẹ dễ dàng khơi dậy cảm giác thèm ăn của người khác.





Trương Thác gật gật đầu rồi ngồi trên chiếc ghế đá trong sân hàng rào, trước mặt có một chiếc bàn đá cũ kỹ, năm tháng đã để lại những vết hẳn sâu trên đó.





“Trước tiên hãy làm ấm cơ thể của anh, ở đây âm khí rất nặng. Anh vừa luyện khí, chính là loại ngoại khí này vào trong cơ thể. Lỗ chân lông sẽ mở ra một cách vô thức. Nếu hấp thụ quá nhiều âm khí sẽ để lại mầm bệnh” Ông lão đặt bát canh thịt dê trước mặt Trương Thác.





Trương Thác có chút ngạc nhiên khi nghe ông lão nói vậy, anh đã sớm cảm thấy ông lão có chút không đúng nhưng bây giờ nghe vậy lại thấy cách nghĩ của bản thân quá đơn giản, anh cho rằng phương pháp luyện khí bên ngoài vào cơ thể không phải là đang thực hành Diệt Thế Đồ Lục hay sao?





“Được rồi, đừng căng thẳng, anh đã tránh được thanh kiếm của tôi, cuộc đời này của tôi có lẽ không thể thắng được anh, chỉ là ông lão như tôi đã sống hơn bảy mươi năm rồi đã nhìn thấy nhiều người hơn anh rồi, thôi đến đây uống canh đi” Ông lão vỗ vỗ vai của Trương Thác.





Trương Thác bưng bát canh thịt dê lên nhấp một ngụm liền cảm thấy toàn thân ấm lên, vai và cổ cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.





“Thức ăn là thứ quan trọng nhất đối với con người. Thức.





ăn không chỉ có thể đáp ứng khẩu vị của con người mà còn điều hòa cơ thế” Ông lão lấy một bát súp thịt dê khác và ngồi đối diện với Trương Thác: “Tốc độ anh luyện khí nhanh hơn tôi tưởng tượng, những người vừa nãy đến để thăm dò bí mật của lắng đúng không?”





“Đúng vậy” Trương Thác gật đầu không che giấu.





Ông lão cười khúc khích: “Con người luôn mâu thuẫn. Hồi đó có người cố hết sức để che giấu những chuyện này nhưng bây giờ lại có người cố hết sức đào những thứ này ra, tìm, trốn rồi lại tìm, trốn, cứ lặp đi lặp lại haha!”





“Ông sẽ không nói cho tôi biết có gì trong lăng mộ mà còn ở đây khơi dậy vị giác của tôi, có ý gì đây?” Trương Thác đảo mắt lại hớp một ngụm canh, một miếng thịt cừu nhỏ chảy.





vào miệng Trương Thác dọc theo bát canh, thịt đã hâm rất nhừ nên Trương Thác chỉ cần nhẹ nhàng nhai là có thể cảm nhận được cả miếng thịt dê. Nước hầm đậm đà và hoàn hảo.





đến từng miếng thịt, trong khi các miếng thịt tan ra, hương vị thơm ngon tràn ngập khắp khoang miệng và mùi thịt dê ban đầu đã được loại bỏ từ lâu, những gì còn lại chỉ là mùi thơm đặc trưng. Hương vị của bát canh thịt dê này giống như được một vị thần nấu ăn khiến Trương Thác không khỏi giơ ngón tay cái lên tán thưởng.





Ông lão lắc đầu nói: “Con người ta ấy à già rồi nên thích cậy già mà lên mặt, không phải là không nói cho anh biết bên trong là cái gì mà chưa tới lúc nói rõ, uống hết bát canh này rồi đi đi”





Ông lão ngẩng đầu lên bưng bát canh thịt dê của mình lên rồi run rẩy cầm bát trống lên và bước vào túp lều tranh.





Trương Thác nheo mắt nhìn về phía lăng mộ.





Chưa tới lúc sao? Vậy khi nào thì tới lúc?





Câu nói của ông lão đã nhắc nhở Trương Thác tỉnh ngộ.





Từ ngày biết đến gia tộc, Trương Thác càng biết rằng gia tộc được sinh ra vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, vậy cơ hội đó là gì? Cái đó là gì mà khiến mọi người năm đó lại nỗ lực che giấu?





Khi Trương Thác uống xong bát canh nóng và rời khỏi sân, anh tình cờ nhìn thấy giáo sư Lưu và những người khác đang đi từ lăng mộ ra, vẻ mặt giáo sư Lưu có chút buồn bã. Rõ ràng là lần này họ không thu hoạch được gì và nhìn vào bộ dạng đó thậm chí còn không có hy vọng tiến triển nào.





“Đi thôi” Ngô Dương nhìn Trương Thác và nói.





“Bây giờ đi đâu?” Trương Thác hỏi.