Chương 1418:
Lúc Lâm Ngữ Lam còn đang ngây người thì hướng dẫn viên lại thúc giục.
Đợi đến lúc Lâm Ngữ Lam và Trương Thác lên xe, chỉ còn hai ghế còn trống.
Hai người vừa ngồi xuống, chưa kịp thắt chặt dây an toàn thì chiếc xe đã vội vàng khởi động.
Sau khi xe đi, hướng dẫn viên đeo tai nghe, giống như người trên xe bắt đầu giới thiệu tuyến đường đi chơi và những việc cần chú ý, cũng coi như là rất chính thống.
“Lạ ghê, em vừa mới kiểm tra cơ sở dữ liệu sau công ty, xem đơn đặt hàng của Tắc Giang hôm nay chỉ có hai chúng ta, sao cả xe đều là người thế này?” Lâm Ngữ Lam nhìn xung quanh xe, trong mắt toàn là sự không hiểu.
“Có lẽ bọn họ thuộc về một công ty du lịch khác” Trương Thác chỉ cánh tay bên trái một người phía trước, đối phương cũng đeo một thẻ số trên tay, trên số in chữ công ty du lịch Hỷ Nghệ, kiểu chữ rất nhỏ, rất khó chú ý tới, Trương Thác nhỏ giọng nói: “Vợ à, công ty du lịch Hỷ Nghệ dưới trướng chúng ta sao?”
Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Không phải”
Chiếc xe bus mà Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đang ngồi bây giờ thuộc về công ty du lịch Tắc Giang, cũng chính là tài sản riêng của Nhất Lâm, nhưng khách du lịch trên xe, trừ hai người Trương Thác và Lâm Ngữ Lam ra thì đều là người của công ty du lịch khác, đây rõ ràng là có người giở trò quỷ bên trong.
Lâm Ngữ Lam cầm điện thoại chụp một tấm, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt.
Chiếc xe lắc lư, trong xe mở gió mát, rất dễ gợi lên sự buồn ngủ của người ta, Trương Thác một đêm không ngủ cũng dần nhắm mắt lại thiếp đi.
Khi Trương Thác đang mê man thì một giọng nói sắc bén vang lên bên tai Trương Thác.
“Dậy đi! Tôi bảo anh dậy đi có nghe thấy không!”
“Dậy đi!
“Ai cho mấy người ngủ!”
Giọng nói liên tục vang bên tai Trương Thác.
Trương Thác mở mắt ra thì thấy hướng dẫn viên nữ trên xe đang đứng trước mặt mình, vẻ mặt tức giận nhìn mình.
“Mở mắt ra, có nghe thấy không!” Hướng dẫn viên lại rống lên lần nữa.
Trương Thác dụi đôi mắt còn đang buồn ngủ, nhìn bên cạnh mình, Lâm Ngữ Lam cũng đang mở to mắt, “Tôi hỏi anh, ai cho hai người ngủ!” Hướng dẫn viên tức giận chất vấn.
Lâm Ngữ Lam nhẹ lắc đầu, tỉnh táo lại, không hiểu mà hỏi: “Trên xe không thể ngủ sao?”
“Không thể!” Hướng dẫn viên trả lời mạnh mẽ: “Mấy người lên chiếc xe này là đến chỗ của tôi, ở đây không cho mấy người ngủ, hiểu chưa? Từ bây giờ trở đi, lúc tôi nói chuyện, ai muốn ngủ thì dừng xe lại, đợi mấy người tỉnh thì mới có thể lái xe tiếp!”
Hướng dẫn viên nói xong, phất tay áo đi đến chỗ đầu xe, sau đó lại nói: “Năm phút nữa chúng ta sẽ đến khu phong cảnh đầu tiên, miếu Hoàng Các, thời gian dừng ở chỗ này là một tiếng đồng hồ, muốn thắp hương bái Phật thì nắm chắc thời gian vào”
Xe bus nhanh chóng dừng lại.
Bây giờ là tháng một, tỉnh Tây Hạ cũng không phải là thắng địa du lịch, trong thời điểm du lịch kinh doanh không chạy này thì không nhiều người, so với biển người ở cảnh đẹp du lịch khác, chỗ này có thể nói là tiêu điều.
Toàn bộ người trong xe đều xuống xe đi vào trong miếu.
Dù Lâm Ngữ Lam lớn lên ở Châu Xuyên, nhưng nói thật là cô thực sự không ra ngoài chơi nhiều, lần trước Trương Thác đưa cô đi Biển Hồ là lần đầu tiền trong đời cô.
Sau khi xuốn xe, Lâm Ngữ Lam ổn định lại cảm xúc, cũng coi như là giải sâu một chút, đi vào trong miếu với Trương Thác, mua mấy cây nhang, đốt lên cúng bái rồi cúi đầu.
Ở trong miếu hơn nửa tiếng đồng hồ, hương thơm hoa cỏ trong miếu tỏa ra mùi rất tinh xảo, có thể khiến người ta vô thức thả lỏng tâm tình.
Miếu Hoàng Các không lớn, trong thời gian nửa tiếng, Trương Thác và Lâm Ngữ Lam đi hết cả ngôi miếu, điểm đến cuối cùng gọi là Kim Các.
Cái gọi là Kim Các chính là một tiệm vàng của miếu Hoàng Các, không có nhãn hiệu gì, trong tiệm vàng có kinh doanh.
“Anh chị ơi, tất cả đồ ở đây đều từng được cao tăng khai quang, có thể bảo vệ bình yên, chọn một cái vì người yêu của anh đi”