Con Rể Quyền Quý

Chương 1427



Chương 1427:


Người đàn ông mặc âu phục thấy xảy ra án mạng thì biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ dễ xử lý như trước kia liền dựa vào danh tiếng của Bang Lam Diệp.


“Quản lý Vương, lúc nào thì Nhất Lâm trở nên ngang ngược như vậy, muốn làm cho nhà xuất bản nào sụp đổ thì nhà xuất bản ấy sẽ đóng của, tại sao tôi còn không biết Nhất Lâm có cách làm như vậy?” Lâm Ngữ Lam đang đứng ở bên kia đột nhiên xoay người nhìn người đàn ông mặc âu phục.


Trong lúc Lâm Ngữ Lam xoay người, người đàn ông mặc.


Âu phục liền thấy rõ diện mạo của Lâm Ngữ Lam, điều này làm cho chân người đàn ông mặc ông phục mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi dưới đất, lắp ba lắp bắp nói: “Tổng giám đốc.


Lâm… Lâm… Cô… Sao cô lại tới đây?”


Người đàn ông mặc âu phục lắp ba lắp bắp, trên mặt toàn sự nịnh nọt.


Lời của người đàn ông mặc âu phục làm cho đám người xung quanh ngẩn ra.


Tổng giám đốc Lâm?


Người có thể làm cho quản lý Vương gọi là tổng giám đốc Lâm thì có mấy người? Tập đoàn Nhất Lâm bây giờ có bao nhiêu tổng giám đốc Lâm, chẳng lẽ người phụ nữ này là tổng giám đốc Lâm, Lâm Ngữ Lam? Nãy giờ mình lấy danh nghĩa của Nhất Lâm đi uy hiếp tổng giám đốc Lâm sao?


Hướng dẫn viên du lịch lại sợ hãi run rẩy cả người.


Tổng giám đốc Nhất Lâm đó! Xế chiều hôm nay, mình ở trên xe diễu võ giương oai với tổng giám đốc Nhất Lâm, còn bắt buộc tổng giám đốc Nhất Lâm mua món đồ mấy triệu?


TW¡ này là quản lý Vương đúng không.” Trương Thác đi tới phía trước: “Tôi muốn hỏi ông một chút, ông có quan hệ tốt với Bang Lam Diệp vậy tôi gọi điện thoại hỏi chớ để cho thủy triều trôi miếu Long vương”


“Ngài… Ngài là… Người đàn ông mặc âu phục thận trọng hỏi.


“Đây là chồng của tôi, Trương Thác” Lâm Ngữ Lam đi tới khoác tay Trương Thác.


“Trương! Ngài Trương!” Người đàn ông mặc âu phục chợt cả kinh.


Danh tiếng của Trương Thác ông ta đã nghe qua quá nhiều, bao gồm anh có thể trực tiếp gọi Bang Lam Diệp tới vậy tất nhiên đã từng có quan hệ với nội bộ Bang Lam Diệp, trong Bang Lam Diệp có ai không biết Trương Thác?


Ban đầu Bang Lam Diệp và Trương Thác là kẻ thù, chuyện mà Trương Thác đã làm đến bây giờ đều được người ta vui vẻ nói say sưa, trong miệng thành viên của Bang Lam Diệp thì Trương Thác chính là chiến thần vô địch.


Có thể nói họ dính tới những người xấu xa, mặc dù là người của Nhất Lâm nhưng trong lòng họ Trương Thác có lực uy hiếp hơn so với Lâm Ngữ Lam.


Người đàn ông mặc âu phục thấy Trương Thác còn sợ hơn khi thấy Lâm Ngữ Lam.


Hơn nữa, người đàn ông mặc âu phục rất rõ ràng tại sao hôm nay mình lại tới đây, từng làm loại kinh doanh này với hướng dẫn viên du lịch, bây giờ những kiểu kinh doanh này lại dính vào trên người tổng giám đốc Lâm và Ngài Trương!


Thanh niên và cô gái ở một bên nghe được cách gọi của người đàn ông mặc âu phục với Trương Thác và Lâm Ngữ Lam thì đều cả kinh.


“Anh, anh… Các anh là người của Nhất Lâm?” Thanh niên nhìn Trương Thác.


Trương Thác gật đầu: “Vợ tôi chính là tổng giám đốc của Nhất Lâm, cậu thấy sao?”


“Tổng… Tổng giám đốc… Đôi mắt thanh niên mở to, đối với người bình thường như họ thì Nhất Lâm là núi to, còn tổng giám đốc Nhất Lâm ở trong mắt họ càng là nhân vật trong truyền thuyết, nhưng bây giờ lại xuất hiện trước mặt mình, từng tiếp xúc với nhau.


Cô gái kéo ống tay áo của thanh niên, nháy mắt với thanh niên, sau đó dè đặt nói với Trương Thác: “Anh ơi, vừa nãy chúng em không cố ý nói xấu Nhất Lâm, chẳng qua…”


“Có áp lực khác.” Trương Thác nhìn hai người, mở miệng nói, “Những người kia làm bậy làm bạ không xứng là người của Nhất Lâm, chuyện của hai người, tôi sẽ đòi lại công bằng cho hai người.”


Nghe được tấm huyền như vậy nói, thanh niên cùng cô gái sắc mặt vui mừng, nói cám ơn liên tục.


Lâm Ngữ Lam nhìn người đàn ông mặc âu phục nói: “Quản lý Vương đi tìm một chỗ nói rõ cho tôi biết rốt cuộc có chuyện gì, khi nào Nhất Lâm chúng ta biến thành một đám ủng hộ bọn cướp, từ khi nào mà chúng ta là công ty du lịch biến thành sản nghiệp cướp bóc?”


“Mong tổng giám đốc Lâm nghe tôi giải thích” Người đàn ông mặc âu phục cúi đầu hốt hoảng nói.


“Cho ông thời gian giải thích. Lâm Ngữ Lam lạnh lùng nói.


Người đàn ông mặc âu phục cười gượng.