Chương 1431:
“Vô dụng!” Vinh Quang sững sờ, sau đó đảo mắt ngã về phía sau.
Người tới vội vàng đỡ lấy Vinh Quang.
Vinh Quang run rẩy cả người: “Mau đi thông báo cho mọi người đuổi đến đó! Kể cả là Lâm Ngữ Lam cũng không thể tùy tiện làm gì Tuấn! Gọi điện thoại cho Lâm Nhạc Hằng cho tôi!”
“Vâng thưa ông Vinh!” Người tới lập tức gật đầu, thu xếp dặn dò từng mệnh lệnh xuống dưới.
Trong tòa soạn báo Quang Minh.
Trương Thác xách lưng quần của Vinh Tuấn như thể xách theo một con chó chết, lôi Vinh Tuấn xuống dưới lầu.
Bên dưới tòa nhà có xe cảnh sát đậu ở đây, hướng dẫn viên du lịch kia và những người liên quan đến việc này đều bị còng hai tay.
Đích thân trưởng phòng thanh tra của Châu Xuyên đã liên lạc với sở thanh tra thành phố Ninh Trung, đặc biệt đưa người đến, phàm là người liên quan đến vấn đề này sẽ không tha cho một ai.
Những gì đám người hướng dẫn viên du lịch này làm đã được coi là một vụ cướp.
Hai thanh niên một nam một nữ kia cũng theo về sở thanh tra lập biên bản, số tiền mà hướng dẫn viên du lịch cướp được của họ sẽ được trả lại toàn bộ sau khi điều tra làm rõ.
Về công ty du lịch, kẻ đứng đầu lớn nhất phía sau chính là Vinh Tuấn, sau khi mọi chuyện ở đây được xử lý xong, Lâm Ngữ Lam sẽ trở về Châu Xuyên để chấn chỉnh toàn bộ tour du lịch Tắc Giang, bất cứ ai liên quan đến vấn đề này, kể cả nhân viên phục vụ thu phí bừa bãi trong tour du lịch Tắc Giang cũng không được tha.
Nội dung cây bút ghi âm trong tay Trương Thác cũng đủ để những người này ăn đủ, đồng thời có thể chứng minh cho Nhất Lâm.
Một chiếc xe thanh tra lái đi.
Trương Thác ném Vinh Tuấn mặt xám như tro tàn ra trước xe thanh tra, hai viên thanh tra bước nhanh tới muốn tra tấn Vinh Tuấn.
“Cút đi! Mẹ nó chúng mày cút đi cho ông, mẹ kiếp ai cho phép chúng mày bắt tao, chúng mày có biết ông nội tao là ai không?! Ông nội tao là Vinh Quang đấy!” Vẻ mặt Vinh Tuấn điên cuồng mà đẩy thanh tra trước mặt gã ta ra. Gã rất rõ ràng việc mình làm nếu thật sự đi sâu sẽ có kết cục gì, chuyện vào tù là chắc chắn rồi, từ nay về sau cuộc sống tốt đẹp sẽ không còn liên quan gì đến gã ta nữa.
“Yên lặng tí đi!” Hai viên thanh tra giữ chặt Vinh Tuấn, ngay khi bọn họ định còng tay lại thì nghe thấy một tiếng hét lớn từ bên cạnh vang lên.
“Buông ra hết cho tôi!”
Ngay sau đó liền thấy một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi nhanh chóng chạy tới, lao đến trước mặt hai viên thanh tra, quát lớn: “Sao lại thế này? Các người hiểu luật không? Các người ai cũng dám đánh hả? Không biết đây là cháy của ông Vinh sao?”
Khi hai viên thanh tra nhìn lên liền trông thấy một ông già mặc bộ đồ kiểu truyền thống khoảng trên dưới bảy mươi tuổi bước tới.
“Hai anh, tôi với cháu trai nói vài câu không tính là vi phạm quy tắc đúng không?” Ông già mặc đồ kiểu truyền thống nói với hai viên thanh tra.
Hai viên thanh tra liếc nhau, gật đầu, đồng thời buông Vinh Tuấn ra.
Vinh Tuấn vừa nhìn thấy Vinh Quang, gã lập tức bò đến khóc lóc ôm lấy chân Vinh Quang: “Ông nội! Ông nội ơi! Ông phải cứu cháu với, ông ơi!”
Vinh Quang nhìn ngón trỏ tay phải đã biến dạng hoàn toàn của Vinh Tuấn, lại chú ý đến chân trái bất động của Vinh Tuấn, ánh mắt bừng lên lửa giận, cúi xuống võ võ vai Vinh Tuấn: “Yên tâm đi, ông nội sẽ làm chủ cho con, hôm nay có ông nội ở đây, không ai được đụng vào con hết!”
Trong lúc Vinh Quang nói chuyện, toàn thân tản ra một loại tự tin mạnh mẽ.
“Ông nội, chân của cháu! Chân của cháu bị người ta phế đi rồi!” Vinh Tuấn khóc la: “Ông nhất định không thế bỏ qua cho nó, ông phải báo thù cho cháu!”
“Dám động vào người của ông, ông nội sẽ không bỏ qua cho một đứa nào!” Vinh Quang đột nhiên ngẩng đầu, đục ngầu trong con mắt tản mát ra một ánh nhìn sắc bén, nhìn thẳng Lâm Ngữ Lam: “Cô Lâm, lần đầu tiên gặp cô, cô vẫn còn trong †ã lót, chớp mắt đã hơn hai mươi năm rồi, giờ đây cô đã trổ mã thành một cô gái duyên dáng yêu kiều!”
Lời này của Vinh Quang, nghe như đang nhớ lại tình bạn cũ, thật ra là khi nói chuyện với Lâm Ngữ Lam, Vinh Quang tao đã chinh chiến ở thị trường này rồi, ngay từ khi mày còn là một con nhóc còn bú sữa mẹ, không dung cho mày càn rỡ trước mặt tao.
Lâm Ngữ Lam đã vào thương trường nhiều năm như vậy, nào nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Vinh Quang chứ, cô nhìn Vinh Quang và khẽ mỉm cười nói: ” Ông cụ Vinh Quang, tôi thường xuyên nghe ông nội tôi nhắc đến ông, ông nói ông đức cao vọng trọng cỡ nào, được người kính ngưỡng đến cỡ nào: Lần này Lâm Ngữ Lam trả lời không đánh mà thắng, phản kích lại toàn bộ ý mà Vinh Quang vừa mới biểu đạt, khiến cho Vinh Quang có cảm giác đánh một quyền vào lò xo, bật ngược làm tổn thương ngược lại mình.