Con Rể Quyền Quý

Chương 1471



Chương 1471:

Cảnh tượng này, khiến mí mắt của Tào Chung dựng đứng lên, nếu như viên đạn vừa rồi bản lên trên người, tuy không thể trực tiếp bắn xuyên qua ngực, nhưng bị bắn trúng thì thương tích cũng rất nặng, sẽ bị phát sốt, cũng có khả năng sẽ chết người.

Mã Phỉ bắn một phát súng, rồi thu lại khẩu súng đó.

Tên Mã Phi trước mặt mở miệng trừng mắt nhìn An Đông Hưng, không lên tiếng, chờ đợi An Đông Hưng trả lời.

An Đông Hưng hít mắt lại, nhìn một lượt mười ba tên Mã Phỉ , giống như đang suy nghĩ xem trong tay bọn họ còn bao nhiêu đạn.

Mấy tên cao to của công ty bảo vệ, đều đồn dồn ánh mặt vào trên người của An Đông Hưng, trong lòng bọn họ, chính là không muốn xung đột với mấy tên Mã Phi này, đối phương nếu thật sự nổ súng vào người, thì đó là chết người chứ chẳng chơi, mọi người đi đến đây, chẳng qua chỉ là vì tiền, chẳng ai muốn liều mạng, nhiệm vụ lần này, bọn họ chỉ phụ trách đi cùng An Đông Hưng vào trong sa mạc, nói khó nghe chút, vật tư bị cướp, mọi người còn có thể sớm ngày đi ra khỏi nơi này, sớm lấy được tiền lương.

Loại suy nghĩ này hiện lên trong đầu của mọi thành viên công ty bảo vệ, nhưng không ai dám nói, ngay cả người có quyền lực nhất công ty Dụ Hưng cũng im lặng chờ An Đông Hưng ra quyết định.

Nhìn thấy những người của công ty bảo vệ ai ai cũng bộ dạng yên lặng, An Đông Hưng trong lòng thở dài một hơi, tình huống như vậy, từ trước khi xuất phát anh ta đã đoán trước được rồi, trong quá trình suy nghĩ, dù sao những người này đều là người của công ty bảo vệ đi đến đây cũng chỉ vì tiền thôi, mục đích của bọn họ và bản thân hoàn toàn không giống nhau.

An Đông Hưng quét qua tất cả mọi người trong năm công ty bảo vệ, bao gồm cả Dụ Hưng, và cuối cùng chuyển sự chú ý sang Trương Thác.

Trong lòng của bản thân An Đông Hưng, anh ta coi trọng nhất, vãn chính là bảo vệ Hằng Minh, dù sao video lúc ban đầu Trương Thác giúp đỡ Giang Tịnh An Đông Hưng cũng đã xem qua, đối với bản lĩnh của Trương Thác, An Đông Hưng trong lòng vẫn có một sự tin cậy nhất định.

Lời nói này của Tào Chung giống như là một cục đá lớn làm dấy động mặt hồ yên ả, gây nên một tiếng động mạnh.

“Không tệ, ai cũng biết rằng với tình hình vừa nãy thì khí thế là thứ quan trọng nhất, mấy người của Hằng Minh không làm việc thì coi như thôi đi, thế mà lại còn đầu hàng đầu tiên sao?”

“Đúng là một đám thành sự không đủ bại sự có thừa”

“Cái quái gì vậy hả?”

Mấy công ty bảo an còn lại cũng nhao nhao lên tiếng, đẩy Hằng Minh lên đứng mũi chịu sào, giống như là bởi vì có Trương Thác lên tiếng nên bọn họ mới có thể từ bỏ đống vật tư kia vậy.

Đối với những lời chỉ trích của mấy công ty bảo an này, Trương Thác hoàn toàn không để trong lòng mà tự đi tới, còn Địa Ngục hành giả và Tổ Lâm đều như không nghe thấy gì, thái độ của bọn họ như vậy, chẳng những không khiến những công ty còn lại bớt tranh cãi mà còn gây cảm giác như đấm vào bịch bông khiến trong lòng bọn họ càng thêm bực bội, càng mắng chửi hăng hơn.

“Chúng tôi thuê mấy người là để mấy người đảm bảo vệ ninh, chứ không phải để mấy người nhận sợ, cái thứ rác rưởi gì vậy?” Chủ quản Trần cũng lên tiếng.

“Được rồi!” An Đông Hưng vẫn luôn im lặng rốt cuộc không thể nghe nổi nữa mà lên tiếng: “Chúng ta cũng đã thấy rõ tình huống ngày hôm nay, nếu như không từ bỏ nhóm vật tư này thì chỉ khiến chúng ta có nhiều thương vong hơn mà thôi, hai ngày này sẽ phải phiên mọi người mệt mỏi thêm một chút, tranh thủ tiêu hao hết số vật tư của chúng ta, giải quyết chuyện này”

“Ngài An yên tâm, chúng tôi tới đây cũng không phải để hưởng thụ, mệt mỏi chút cũng không sao, chúng tôi không như mấy người Hằng Minh này, số tiền này của cậu không phải là mất trắng rồi sao?” Tào Chung lên tiếng.

“Vậy làm phiền mọi người” An Đông Hưng nói một câu xã giao, sau đó lấy bản vẽ ra, tiếp tục nghiên cứu cùng giáo sư Cố.

Lại thêm một ngày trôi qua, ban đêm, mọi người dựng tạm trại, bởi vì thiếu một nửa vật tư nên bữa tối nay của ht rất hỗn loạn, thậm chí còn có thể nhìn thấy mấy hạt gạo trong nồi tung bay, hoàn toàn rất giống như đang nấu một nồi nước trắng.

Ngược lại, mấy công ty bảo an khác vẫn ăn thịt cá giống như hôm qua, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện vật tư bị hao hụt, nhưng bọn họ cũng đã yên tĩnh hơn rất nhiều, không quang minh chính đại khoe khoang với mấy người Trương Thác nữa, mỗi người đều ăn no rồi quay trở lại lêu nghỉ ngơi.

Một đêm yên tĩnh trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người rời khỏi lều vải và tiếp tục đi.

Trong vòng hai ngày, bọn họ đã hoàn toàn đi sâu vào sa mạc, bốn phía hoang vu vắng vẻ, xung quanh thậm chí còn không có dù chỉ một cái biển báo giao thông.

An Đông Hưng nhìn chằm chằm bản vẽ trong tay, phân biệt phương hướng.