Chương 1497
Sáng sớm hôm sau, trên đại lộ xung quanh viện bảo tàng thành phố Lỗ Lang, toàn bộ lâm vào một trận hỗn loạn, rất nhiều xe sang ngày thường gặp được một lần cũng khó khăn hôm nay xếp thành một hàng dài chắn trên đường giống như không cần tiền.
Trên tuyến đường chính xung quanh viện bảo tàng, nhà nước sắp xếp mấy trăm người tiến hành loại bỏ với mỗi một chiếc xe, hễ là có tư cách đấu giá mới có thể tiếp tục đồng hành, không có tư cách đấu giá, tất cả đêu chuyển hướng.
Kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, bắt đầu từ bảy giờ rưỡi sáng vẫn luôn tiếp tục đến mười một giờ trưa mới kết thúc, ở tỉnh Mới này cũng có chênh lệch múi giờ hai tiếng, nếu không mọi người sẽ bị kẹt, vậy cũng tới giờ cơm trưa.
Hai người An Đông Hưng và An Thanh Mai cùng nhau tiến vào viện bảo tàng, đại sảnh vốn trống trải giờ phút này đã đầy ắp người, mấy trăm chỗ ngồi bày trong đại sảnh, mỗi người đều tìm kiếm số ghế của mình rồi ngồi xuống.
Xung quanh đại sảnh, gần như một mét sẽ có một bảo vệ, trong đại sảnh có gió thổi cỏ lay gì thì cũng không trốn khỏi ánh mắt của bọn họ, có nhân viên tạp vụ đặc biệt tiến hành dẫn đường cho mỗi một tân khách, có thể nói sau khi bạn tiến vào đại sảnh viện bảo tàng này thì không thể tuỳ tiện đi lại, chính la anh nói muốn đi nhà vệ sinh cũng có người chuyên môn đi cùng anh, trừ khi anh rời khỏi đây, nếu không cả hành trình đều phải bị giám sát.
“Anh, anh cảm thấy họ Trương anh tìm kia có thể cướp cái vạc từ nơi này không?” An Thanh Mai đảo mắt một vòng tình huống an ninh trong viện bảo tàng này, ngược lại theo lời cô ta mà nói thì việc cướp cái vạc này ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
“Anh đã tìm tổng giám đốc Trương thì nên tin tưởng anh ấy, đi thôi, ngồi xuống nào”
Hai người An Đông Hưng và An Thanh Mai ngồi xuống, không lâu sau, Liễu Minh Giang hôm qua xuất hiện cũng ngồi xuống ngay bên cạnh An Thanh Mai, anh ta nhỏ giọng nói với An Thanh Mai: “Thanh Mai, anh đã sắp xếp xong, lần này anh mời tổng cộng mười bốn tên cao thủ Thiên Bảng, một tên trong đó còn xếp thứ hai mươi mốt trong Thiên Bảng, kẻ mạnh tuyệt đối”
“Hai mươi mốt”
An Thanh Mai nghe thứ tự này xong, cơ thể không khỏi rung động, miệng cũng nhếch lên, đại biểu Thiên Bảng kia đúng toàn là cao thủ đứng đầu của Đông Hòa, người thứ hai mươi mốt của Thiên Bảng, vậy phải là thực lực thế nào.
Nhìn thấy phản ứng của An Thanh Mai, Liễu Minh Giang hài lòng cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Cho nên mới nói, Thanh Mai, lần này em cứ yên tâm, đỉnh anh giúp em đoạt, họ Trương kia anh cũng giúp em vạch trần anh ta”
“Vâng” An Đông Hưng dùng sức khẽ gật đầu.
Bọn người An Đông Hưng đến xem như khá trễ, sau kho bọn họ ngồi xuống không lâu, trong đại sảnh gần như đã ngồi đầy, trong số tân khách đến, An Đông Hưng nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt quen thuộc, đều là một vài nhân vật lớn giới kinh doanh, không riêng gì nước mình, nước ngoài cũng có rất nhiều.
Dù sao danh tiếng của Vạc Mẫu Mậu quá thịnh, Vạc Khắc Thân này cùng thời Vạc Mẫu Mậu, mặc dù không có ý nghĩa trượng trưng mạnh như vậy, nhưng trình độ quý giá trên bản thân nó cũng không kém Vạc Mẫu Mậu quá nhiều.
Chỉ là ánh mắt An Đông Hưng nhìn một vòng cũng không có nhìn thấy người mình muốn tìm kia.
“Kỳ lạ, sao không thấy tổng giám đốc Trương?” An Đông Hưng vô ý thức nhỏ giọng thì thào.
“Anh, anh thật sự đúng là trông chờ vào người kia có thể đến à?” An Thanh Mai khinh thường: “Một người ngay cả Thiên Bảng cũng không biết, anh ta dựa vào tình huống gì cướp cái vạc đi, em thấy anh cũng không cần hy vọng làm gì”
Liễu Minh Giang cũng lên tiếng: “Anh Đông Hưng, anh cũng chớ trách em lắm miệng, họ Trương kia thật ra không lợi hại như anh nghĩ đâu, có thể anh tập trung quá vào công việc kinh doanh nên anh không biết nhiều về hệ thống này. Tối qua em đã quay lại và hỏi một số người bạn được xếp hạng trong Thiên Bảng, hoàn toàn chưa từng nghe nói có nhân vật số một tên Trương Thác này”
An Đông Hưng há to miệng, lúc đang chuẩn bị nói gì thì nghe âm thanh từ các loa trong cả viện bảo tàng vang lên.
“Hoan nghênh bạn bè các giới đến thành phố Lỗ Lang”
Phía trước đại sảnh viện bảo tàng có một đào cao dựng đứng, dưới đài cao có một người đang đứng, tay cầm microphone dõng dạc nói.
Tâng hai viện bảo tàng, một căn phòng chờ được ngăn cách riêng biệt.
Thiệu Khang đang nằm trên chiếc ghế sô pha lớn bằng da, †ay cầm một ly rượu ngon thượng hạng, anh ta thỉnh thoảng lại lắc ly rượu, trên môi nở một nụ cười.