Chương 1509:
“Ngài An, xem ra tâm trạng của anh không tốt lắm”
Trương Thác cười nói.
“Một vật quan trọng nhất nước lại bị những người Đông Hòa này lấy đi, bán vào tay người nước ngoài. Thân là người Đông Hòa, sao tôi có thể có tâm trạng tốt được. Những thứ đó bị bán ra bên ngoài thì người nước ngoài sẽ chế giễu Đông Hòa chúng ta!” An Đông Hưng siết chặt năm tay, trong mắt hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ.
“Ngài An, anh nói thế nghĩa là anh thấy tức giận khi chiếc vạc kia bị mang ra nước ngoài?” Trương Thác nhíu mày.
“Đương nhiên!” An Đông Hưng thẳng thắn gật đầu. “Lúc trước chuyện Lâu Lan có di tích truyền ra, mọi người thi nhau đi đến Lâu Lan. Tôi thăm hỏi rất nhiều người, tìm đọc rất nhiều tư liệu, nắm chắc tám mươi phần trăm trong di tích có vạc Khắc Thân, cùng thời kỳ với vạc Tư Mẫu Mậu. Cái đó không chỉ có giá trị đắt đỏ mà điều quan trọng hơn là tinh thần, sao có thể rơi vào tay người nước ngoài được! Đây là một loại sỉ nhục, một loại đau thương! Thiệu Khang là người Đông Hòa mà lại làm việc cho người nước ngoài, anh ta không xứng làm con dân Đông Hòa!”
Trương Thác hơi bất ngờ mà nhìn An Đông Hưng, trong sự biểu hiện cảm xúc của An Đông Hưng, rõ ràng Trương Thác cảm nhận được sự phãn nộ.
“Đi” Trương Thác đi lên trước, vỗ bả vai của An Đông Hưng: “Đừng nổi giận như thế”
“Sao lại không tức giận được? Tổng giám đốc Trương, đây là đồ vật của Đông Hòa! Năm đó, có vài bảo vật của Đông Hòa lưu lạc nước ngoài, có bao nhiêu hoa kiều yêu nước dùng hết tiền tài và tính mạng mới đưa về được. Bọn họ vốn là người giàu một phương mà vì đồ vật của Đông Hòa đã dâng cả tính mạng, bây giờ rõ ràng Đông Hòa đào được vạc Khắc Thân, lại bị Thiệu Khang kết hợp với kẻ khác đưa ra ngoài, tôi…”
“Anh không hiểu anh tôi” An Thanh Mai lên tiếng. “Cho tới nay, dự tính kiếm tiền ban đầu của anh tôi chính là muốn cố gắng đem những đồ vật của Đông Hòa trở về Đông Hòa.
Không thì anh cho rằng vì sao anh tôi lại mạo hiểm đi cướp vạc Khắc Thân như thế? So với cướp chẳng phải mua lại sẽ tốt hơn sao! Nhưng mà vạc kia, bọn họ sẽ không cho chúng ta có được, cho dù ra giá ba triệu tỷ đồng thì cũng có người lấy mất.
Điều bọn họ muốn không phải tiền mà là muốn sỉ nhục Đông Hòa chúng tai”
Thái độ của hai anh em nhà họ An vượt qua dự đoán của Trương Thác, vì danh dự quốc gia mà bọn họ mạo hiểm đi vào sa mạc cướp vạc. Người như thế này ở trong thế giới ngầm của Trương Thác sẽ bị cho là ngớ ngẩn.
Nhưng loại ngớ ngẩn này lại không hề ít.
Trương Thác nhìn hai anh em nhà họ An ở trước mặt, đột nhiên nhớ lại hai anh em Vu Danh Hạ và Vu Danh Nguyên ở Châu Xuyên. Hai anh em họ còn nhỏ mà đã đi vào tiền tuyến quốc gia, phần kiên quyết đó, niềm tin đó khiến cho Trương Thác bội phục. Sau khi xuất ngũ lại bị một minh tinh sỉ nhục!
“Ngài An, anh đừng buồn nữa, có một chuyện cần anh giải quyết ngay.
“Chuyện gì?” An Đông Hưng hơi mông lung.
“Ba nghìn tỷ đồng của tôi khi nào anh đưa tôi?”
Ba nghìn tỷ đồng?
An Thanh Mai nghe xong lời này thì hơi xù lông.
“Tên họ Trương kia, tôi thừa nhận anh đã cứu chúng tôi hai lần, anh muốn tiền tôi có thể hiểu được. Nhưng ba nghìn tỷ đồng này là anh hứa giúp anh tôi lấy được vạc thì sẽ có được tiền, nhưng tình hình lúc này sao anh có thể mở miệng nói thế?”
“Thanh Mai, không được vô lễ” An Đông Hưng răn dạy một tiếng, sau đó nói với Trương Thác: “Tổng giám đốc Trương, hôm nay không có anh thì An Đông Hưng tôi không thể giữ được mạng này, không bị Thiệu Khang giết chết cũng bị người †a bắt đi. Ba nghìn tỷ đồng này xem như là lòng biết ơn của tôi”
“Không” Trương Thác đưa ngón trỏ tay phải lên, lắc lắc trước mặt An Đông Hưng. “Nếu anh nghĩ đến việc tôi cứu anh thì anh hãy lấy ba nghìn tỷ đồng khác ra, còn cái tôi nói chính là lấy vạc là ba nghìn tỷ đồng”
Trương Thác nói xong thì võ tay ra tiếng.