Con Rể Quyền Quý

Chương 1521



Chương 1521:

“Anh ta là ông chủ của các cậu ư?” Hiển nhiên Tiết Ngạn Quân cảm thấy hơi sửng sốt khi nhìn về phía Trương Thác mà người thanh niên kia đang chỉ vào.

“Đúng vậy!” Người thanh niên kia gật đầu sau đó nói: “À thôi, tôi không nói nữa, con chó của bên khách hàng hay thích một mình chạy ra ngoài dạo chơi, khách hàng lo lắng cho sự an toàn của con chó nên nhờ chúng tôi đi bảo vệ cho con chó kia, tôi phải nhanh chóng đi ngay.”

“Vậy còn không mau đi?” Trương Thác đứng ở bên cạnh liền thúc giục nói: “Đến lúc đó con chó của khách hàng bị thương thì phải làm sao đây”

“Chờ đã!” Tiết Ngạn Quân vươn tay ra và ngăn cản người thanh niên đang định rời khỏi rồi lên tiếng nói với Lâm Ngữ Lam ở bên cạnh Trương Thác: “Tổng giám đốc Lâm, nếu như người anh em này có thể đi vào nhà máy thì bảo cậu ấy dẫn đường có gì khó đâu chứ?”

“Không được!” Tiết Ngạn Quân vừa nói xong thì Trương Thác liền lắc đầu từ chối và nói: “Chúng tôi giúp các người đi cứu người thì lỡ như con chó của khách hàng bị thương thì phải làm sao đây?”

Mí mắt của Tiết Ngạn Quân co giật một cách dữ dội khi nghe thấy những lời này, có ý gì đây, giáo sư mà chúng tôi cử đến còn không quan trọng bằng một con chó à?

Vẻ mặt của Tiết Ngạn Quân trở nên đen hẳn đi và nói: “Tổng giám đốc Lâm, phiền các người hãy làm cho rõ ràng, lần này cấp trên đã cho trung tâm của chúng tôi ba trăm tỷ đồng để trả tiền an ninh cho Nhất Lâm của các người đấy, bây giờ Nhất Lâm các người không chỉ không thể đảm bảo an toàn cho giáo sư Phong của chúng tôi mà thậm chí còn khoanh tay đứng nhìn à, điều này chẳng phải đồng nghĩa với việc Nhất Lâm các người đã không để cấp trên vào mắt hay sao?”

Tiết Ngạn Quân nói xong liền nhìn chăm chăm vào Lâm Ngữ Lam, ông ta đang lấy cấp trên để chèn ép người khác.

Trương Thác mở miệng nói: “Thật là ngại quá, cho tôi xen vào một chút, các người…”

Trương Thác còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một tiếng gào thét vang lên từ trong nhà máy: “Thời gian yêu cầu của chúng tôi đã hết rồi, bây giờ chúng tôi không hề thấy tiền, xe mà chúng tôi muốn cũng không có, có phải các người xem những lời của chúng tôi như không khí hay không? Hoặc là các người nghĩ rằng chúng tôi không dám đụng đến hai người ở trong này sao?”

Tiếng la hét vừa gứt thì một tiếng khóc vang lại vang lên từ trong nhà máy: “Đừng mà, cầu xin các anh đấy, đừng giết chúng tôi, tôi cầu xin các anh! Nếu như các anh muốn tiền thì tôi có, tôi có tiền, tôi đều cho các anh hết, đừng mài”

Tiếng khóc này được phát ra từ Mai Tâm Nguyệt, mọi người đều có thể cảm nhận sự sợ hãi và tuyệt vọng trong tiếng khóc của Mai Tâm Nguyệt một cách rõ ràng.

Vẻ mặt của Tiết Ngạn Quân thay đổi ngay lập tức, ông ta không hỏi Lâm Ngữ Lam thêm lời nào nữa và nhìn về phía nhà máy mà lên tiếng nói: “Đội trưởng Minh, anh phải nhanh chóng nghĩ cách đấy, nhất định không thể để cho người của chúng tôi bị thương được!”

Tiết Ngạn Quân vừa nói xong những lời này, đội trưởng đội tuần tra Minh còn chưa kịp trả lời thì đã có một tiếng súng vang lên từ trong nhà máy một cách rõ ràng và vang vọng trong bầu trời đêm.

Tiếng súng này khiến cho cả hai người Tiết Ngạn Quân và đội trưởng tuần tra Minh đều sửng sốt ngay tại chõ, tiếng hét thảm thiết cả Mai Tâm Nguyệt cũng biến mất ở trong nhà máy.

“A!”

Tiếng la hét của Khâu Phong khi bị dọa sợ vỡ mật vang lên ở trong nhà máy, không ai có thể ngờ rằng đối phương lại dám trực tiếp nổ súng giết chết con tin!

“Ha ha ha!” Tiếng cười vang lên từ trong nhà máy, tiếng cười này trở nên đặc biệt chói tai khi rơi vào tai của đội trưởng tuần tra Minh và Tiết Ngạn Quân: “Xem ra cục tuần tra của Châu Xuyên rất xem thường chúng tôi đấy, nếu như đã như vậy việc lần này xem như một phần quà mặt mà chúng ng cho các người đấy, tôi sẽ cho người còn lại một cơ hội sống sót, nhưng mà phải xem bản thân các người có nằm chắc được cơ hội này hay không, ông ta có bảy quả bom hẹn giờ ở trên người và sáu mươi bốn sợi dây nối, nếu như cắt sai một dây thì các người sẽ được nhìn thấy pháo hoa năm mới của năm nay trước rồi đấy, ha ha ha”

Lâm Ngữ Lam nhìn về phía Trương Thác với ánh mắt mang theo sự khó hiểu, vốn dĩ cô nghĩ rằng vụ việc lần này có thể là do Trương Thác sắp xếp để dạy dỗ Khâu Phong một trận, thế nhưng bây giờ xem ra hình như vụ việc lần này không hề liên quan đến Trương Thác, bởi vì dù cho Trương Thác có dạy dỗ hai người bọn họ đến mức nào đi nữa thì cũng sẽ không giết người và cũng sẽ không lắp đặt bom hẹn giờ, và lại vụ việc này cũng trở nên quá nghiêm trọng rồi, từng chiếc xe cảnh sát đều lần lượt bao vây nơi này.

Trương Thác không hề đưa ra câu trả lời khi đối mặt với ánh mắt của Lâm Ngữ Lam, anh chỉ nhìn về phía trước và không nói một lời nào.

Từng giây từng phút đang dần trôi qua, hiển nhiên đội trưởng tuần tra Minh đã trở nên hơi im lặng, những cảnh sát tuần tra chính cũng hiểu rõ những người của vụ bắt cóc lần này đều là một nhóm người tàn nhãn, nói giết chết con tin liền giết ngay lập tức, điều này khiến cho bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.