Con Rể Quyền Quý

Chương 1526



Chương 1526:

Bên tai Khâu Phong vang lên một tiếng động nhẹ, ông ta chỉ cảm thấy hai chân mềm nhữn xụi lơ trên mặt đất, dưới người tràn ra một vũng nước lớn.

Con số trên bộ đếm thời gian trên quả bom hẹn giờ trở thành số không.

Cùng lúc đó, giọng nói của đội trưởng tuần tra Minh vang lên.

“Được rồi, kết thúc công việc, bài luyện tập hôm nay của mọi người làm rất tốt, mọi người vất vả rồi”

Giọng nói của đội trưởng Minh truyền đến tai của Tiết Ngạn Quân và Khâu Phong.

Tiết Ngạn Quân, người đang chuẩn bị chạy điên cuồng liền đột ngột dừng lại và đứng yên.

Ngồi im trên mặt đất, Khâu Phong sợ đến mức đi tiểu ra quần, ông ta từ từ mở mắt ra và lẩm bẩm nói: “Luyện tập sao?”

“Đúng vậy, lần này chỉ là một bài luyên tập thôi” Đội trưởng Minh nói: “Giáo sư Khâu, tôi không thông báo trước cho ông nên mong ông đừng trách. Đây cũng là một cách để tăng cường ý thức tự vệ cho bản thân.”

Đội trưởng Vi vừa nói xong liền vẫy tay, một vài người đàn ông to lớn đỡ lấy Mai Tâm Nguyệt từ phía sau của nhà máy.

Những người đàn ông lực lưỡng này là những người đã bắt cóc Mai Tâm Nguyệt và Khâu Phong trước đó.

“Giáo sư Khâu không cần phải lo lắng, quả bom này là giả và giáo sư Mai cũng không có chuyện gì. Đây chỉ là một cuộc tập trận do Cục Tuần tra của chúng tôi tiến hành. Nó không chỉ cải thiện khả năng tự hành động của chúng tôi mà còn nâng cao ý thức tự vệ của người dân. Giáo sư Khâu à, khả năng tự vệ của ông cần được nâng cao nhiều hơn” Đội trưởng Vi võ vai Khâu Phong và cười nói.

Mai Tâm Nguyệt được đưa đến với khuôn mặt tái mét, rõ ràng là rất sợ hãi.

“Luyện tập? Luyện tập? Luyện tập sao?” Khâu Phong cứ lẩm bẩm lại hai chữ này ánh mắt có chút đờ đãn, mấy giây sau Khâu Phong từ trên mặt đất đứng lên và xông tới Trương Thác hai bước, túm lấy cổ áo của anh, đôi mắt đỏ lên và nói: “Anh lừa tôi, tên khốn nhà anh lừa tôi!”

“Lừa ông? Tôi lừa ông cái gì chứ?” Trương Thác đút hai †ay vào túi quần và cứ để mặc cho Khâu Phong nắm cổ áo: “Hình như là vừa nãy ông cầu xin tôi mà, quả bom này không nổ sao?”

“Đây là mấy đạo cụ để luyện tập thì làm sao có thể nổ được chứ!” Khâu Phong trợn mắt lên nói.

“Đúng vậy” Trương Thác gật đầu mạnh mẽ: “Bản thân nó chỉ là một đạo cụ để luyện tập. Tôi đã nói nó sẽ phát nổ vào lúc nào vậy? Thật buồn cười!”

Trương Thác nói xong liền võ vỗ vào bàn tay đang nắm cổ áo của Khâu Phong và nói: “Nhớ nhé, tối nay nhớ chuyển tiền vào tài khoản của Lâm Thị, nếu không ông sẽ phải bồi thường đấy”

Nói xong Trương Thác liền quay người, xua tay rồi bước đi.

“Anh!” Khâu Phong nhìn Trương Thác rời đi liền định chạy theo để nói lý.

“Được rồi đấy!” Bên cạnh truyền đến một tiếng hét, Mai Tâm Nguyệt đi tới với vẻ mặt không kiên nhãn: “Ông còn chưa thấy đủ xấu hổ sao? Vẫn còn muốn tiếp tục gây phiền phức sao?”

“Tô…” Khâu Phong chỉ biết há miệng mà không nói được gì.

“Tôi sẽ viết bản tường trình cho lần này một cách trung thực. Còn việc trung tâm xử lý như thế nào thì tùy Lâm Thị có muốn truy cứu hay không. Dù sao thì tiên cũng đã được sự đồng ý của bên trên. Nếu tôi là ông, tôi sẽ giải quyết việc này ngay. Đừng làm cho Lâm Thị không hài lòng” Mai Tâm Nguyệt nhìn chằm chăm Khâu Phong và nói: “Tôi sẽ đợi hai người vào lúc chín giờ ở sân bay”

Mai Tâm Nguyệt nói xong liền sải bước đi.

Một nhóm tuần tra bắt đầu thu dọn đồ đạc trên hiện trường, chỉ còn lại Khâu Phong và Mai Tâm Nguyệt đứng đó và nhìn nhau từ phía xa.

“Phải làm sao đây?” Mai Tâm Nguyệt chậm rãi đi đến chỗ Khâu Phong, trên mặt lộ rõ vẻ buồn bã và nói: “Trung tâm đã biết chuyện lần này xảy ra rồi, chúng ta kết thúc rồi”

“Thôi được rồi” Khâu Phong mắng, vẻ mặt đầy giận dữ: “Sớm muộn gì tôi cũng đòi lại khoản này từ Lâm Thị, việc bây giờ là nghĩ cách lấy được tiền đã”

“Nhưng chúng ta không có đủ tiền” Mai Tâm Nguyệt than vấn: “Công ty Nguyễn Dân đã thu hai mươi phần trăm phí thủ tục vì vậy chúng ta chỉ có hai trăm bốn mươi tỷ”

Khâu Phong ra lệnh nói: “Tôi sẽ liên hệ với công ty Nguyễn Dân và nói với họ rằng chúng ta không muốn giao dịch nữa và yêu cầu họ hoàn lại toàn bộ số tiền của chúng ta”

Mai Tâm Nguyệt gật đầu rồi lấy điện thoại ra bấm một dãy số nhưng khi vừa đặt điện thoại lên tai, sắc mặt Mai Tâm Nguyệt liền thay đổi.

“Sao vậy?” Khâu Phong vội vàng hỏi, ông ta có một dự cảm xấu khi thấy sắc mặt của Mai Tâm Nguyệt thay đổi.

“Số điện thoại này không có…” Mai Tâm Nguyệt mở loa ngoài điện thoại và giọng nói trên là giọng nói đã có sẵn, vẻ mặt liền thay đổi: “Công ty Nguyễn Dân đã chạy trốn rồi, không tìm được người.”