Con Rể Quyền Quý

Chương 1540



Chương 1540:

Đại biểu Cục Chín, đó là quan chức Đại Nam giàu đến mức nào? E rằng tổng tài sản của quan chức giàu nhất Đại Nam được đem đến quan phương thì cũng chỉ như một hạt cát trên sa mạc.

Nhưng hội Thần n, đã được chuyển giao hàng ngàn năm, có thế lực ở tất cả các quốc gia trên thế giới, sự hùng mạnh về tài sản tuyệt đối không thể coi thường.

Sự tự tin của hai người đến từ việc có thể phá vỡ sự tồn tại chín mươi chín phần trăm của thế giới, kiêng sợ đối phương chính là có thể nhận thức rõ ràng thực lực của nhau.

Thời gian càng lúc càng đến gần chín giờ tối, những người đang giao lưu trong sảnh nhà đấu giá cũng đã quay trở về lại hàng ghế của mình, lựa chọn cho mình mảnh đất yêu thích rồi xoa tay, chuẩn bị nghênh đón một trận chiến lớn.

Andre và Bạch Bào Nhân cũng tự mỗi người tìm và ngồi vào hàng ghế.

Rất nhanh cuộc đấu giá đất nhanh chóng bắt đầu, có một số chuyên gia về đất đai giải thích về ưu thế địa lí để khách hàng lựa chọn.

Trong cuộc đấu giá này, việc hét lên hàng tỷ cũng giống như là chơi vậy. Ở nơi đây, một ngàn nhân dân tệ dường như không được tính là một con số, giá khởi điểm là mọt trăm ngàn nhân dân tệ trở lên. Tổng lương hai năm của một người lao động bình thường là một chữ số có thể tùy ý nâng lên theo ý muốn.

Thời gian trôi qua, một miếng đất đã được người ta hốt lấy, Lâm Ngữ Lam và Trương Thác đang ngồi trên hàng ghế.

Giá giao dịch cuối cùng của mảnh đất này cũng nằm trong dự liệu của Lâm Ngữ Lam.

Khi mảnh đất mà Lâm Thị muốn bán đấu giá ban đầu đã sắp hoàn thành, mảnh đất được đấu giá chính là mảnh đất của cô nhi viện cũ.

Trương Thác vẫn cứ ngồi ở hàng ghế đó, sắc mặt vẫn chẳng hề thay đổi, ngay lúc này khóe miệng lại nở một nụ cười: “Vợ à, kịch hay sắp bắt đầu rồi!”

“Kịch hay gì cơ?” Đến bây giờ Lâm Thanh Hamj vẫn chưa biết được rốt cuộc Trương Thác muốn định làm gì, bao gồm cả khu đất của cô nhi viện cũ, bao gồm cả việc thu hồi lại nguyên giá của khu đất đã bán. Những chuyện này Lâm Thùy.

Hân đều không hề biết nguyên nhân. Chẳng qua là Trương Thác nói như thế nào, cô đều sắp xếp theo như vậy.

“Chỉ là hai tên trọc phú đang khoe khang của cải” Trương Thác nói qua kẽ răng: “Vợ à, nếu như anh là em, hiện tại anh sẽ suy nghĩ một vấn đề”

“Cái gì?” Lâm Ngữ Lam vô thức hỏi.

“Cân nhắc xem sẽ tiêu tiền như thế nào” Trương Thác khoanh hai tay trước ngực, tựa lưng vào ghế sô pha với tư thế thoải mái.

Trên sàn đấu giá, một người đàn ông trung niên tay cầm mico nói: “Các vị, miếng đất tiếp theo được đem ra đấu giá vô cùng đặc biệt, mảnh đất này nằm ở khu vực nội thành cũ, diện tích khá rộng. Theo như chính sách hiện hành, một công ty không được phép mua một mảnh đất có diện tích lớn như vậy, vì vậy trước khi bắt đầu đấu giá, tôi kiến nghị mọi người nên †ìm cho mình một đối tác để cùng nhau giành lấy mảnh đất này. Mời mọi người cùng ngước lên nhìn màn hình.”

Người đàn ông chủ trì trên sân khấu làm một động tác mời, trên màn hình lớn phía sau sân khấu đấu giá. Hình ảnh của Châu Xuyên được nhìn từ trên cao xuống xuất hiện, cô nhi viện cũ và một khu vực rộng lớn xung quanh cô nhỉ viện cũ nôí liền nhau, được đánh dấu bằng màu đỏ.

“Các vị, tổng diện tích đất đai ở đây lên đến bốn mươi bảy ngàn mét vuông. Mỗi lần tăng giá không thể ít hơn ba trăm triệu” Người chủ trì nói xong liền cầm lấy một cái búa gỗ nhỏ gõ lên chiếc bàn phía trước mặt, hàm ý cuộc đấu giá đã bắt đầu.

Khi chiếc búa gỗ nhỏ trong tay người chủ trì được gõ xuống thì có một tiếng đấu giá vang lên.

Trên chiếc ghế của sàn đấu giá, giám đốc Ngô cùng với một vài ông chủ đến Lâm Thị, tay cầm li rượu vang đỏ.

“Lâm Thị này suy nghĩ cũng không tồi, muốn đem những mảnh đất này bán ra với một cái giá cao”

“Không cần biết có thể cao bao nhiêu. Ngoại trừ người chồng thiểu năng của Lâm Ngữ Lam, ai có thể nghĩ được mảnh đất này có thể tăng giá chứ?”

“Cho dù vậy, mọi người có biết người chồng thiểu năng của cô ta hôm nay đã đưa ra cho tôi một đề nghị gì không?”

Giám đốc Ngô lắc lắc ly rượu trong tay.

Có người hỏi: “Cái gì?”

“Cậu ta nói rằng muốn tôi lấy miếng đất này, tôi lấy bao nhiêu cậu ta sẽ trả cho tôi bấy nhiêu, cậu ta nghĩ rằng ai cũng ngu ngốc như cậu ta hay sao chứ!”

“Ha ha, Lâm Ngữ Lam kiếm đâu ra được một tên đàn ông có suy nghĩ kì quặc như thế nhỉ!”