Chương 1563:
“Anh Ngô này, có phải là anh đã bị Nhất Lâm mua chuộc rồi không? Nhất Lâm đã cho anh những gì mà anh lại năm lần bảy lượt nói giúp cho họ?”
“Bớt nói nhảm đi!” Sắc mặt Tổng giám đốc Ngô trở nên khó chịu: “Bây giờ mọi người nói cho tôi biết, làm sao để không phải giao đất ra cho Nhất Lâm? Có ai dám đối đầu với Nhất Lâm không? Ai trong số những người ở đây có khả năng đó?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau, chẳng có ai lên tiếng. Tổng giám đốc Ngô nói đúng, làm sao mấy công ty nhỏ như bọn họ có đủ sức đấu lại với Nhất Lâm.
“Anh Ngô, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Tổng giám đốc Ngô thở ra một tiếng: “Chúng ta không đấu lại Nhất Lâm thì để người khác đấu với Nhất Lâm là được”
Có người nhíu mày nói: “Tôi không hiểu ý của anh”
“Rất đơn giản” Tổng giám đốc Ngô cười lạnh: “Tôi đã cố ý cho người đến trông chừng lô đất đó rồi. Tối qua xe thi công đã đến, chắc bây giờ cũng bắt đầu thi công rồi. Chắc chắn họ rất muốn Nhất Lâm nhanh chóng chuyển giao đất này.
Các anh nói xem, chúng ta cố tình kéo dài thời gian với Nhất Lâm thì Tập đoàn Nhất Lâm vẫn phải kéo dài thời gian với người đấu giá lô đất vào hôm qua. Nói hơi khó nghe một chút thì cho dù chúng ta giao đất cho Nhất Lâm muộn một chút, chẳng qua cũng chỉ cần bồi thường thiệt hại, nhưng mọi người nghĩ xem, đến lúc ấy Nhất Lâm đã bị thiệt hại bao nhiêu? “
“Đúng vậy!”
“Đúng là số tiền Nhất Lâm phải bồi thường sẽ nhiều hơn số tiền chúng ta phải bồi thường, cho nên là..”
“Cho nên là chúng ta phải kéo dài thời gian, chờ đến khi Nhất Lâm không trụ được nữa mà đến cầu xin chúng ta, nhất định không ai được giao đất cho Nhất Lâm!” Tổng giám đốc Ngô nói: “Cho dù Nhất Lâm tăng giá thì chúng ta cũng không được dao động. Cần phải nhớ kĩ, lô đất nằm trong tay chúng ta càng lâu thì càng đáng giá!”
“Đúng vậy, chúng ta làm thế đi!”
“Chúng tôi đều nghe theo Tổng giám đốc Ngô”
“Mọi người nếu đã thống nhất như thế thì bất cứ ai cũng không được chịu thua trước Nhất Lâm!”
Mỗi người bọn họ góp một câu, trong mắt tràn ngập sự kiên định. Sau khi đã thống nhất xong, tất cả đều im lặng suy nghĩ như đang nghĩ đợi đến khi Nhất Lâm không trụ được nữa, bọn họ phải đòi bao nhiêu tiền mới phù hợp.
Trước cửa Nhất Lâm có vô số phóng viên đang tác nghiệp, bọn họ hỏi rất nhiều câu hỏi nhưng Lâm Ngữ Lam đều đã có chuẩn bị từ trước, cô lên tiếng trả lời.
Chín giờ sáng, hai chiếc xe taxi dừng lại trước cổng lăng mộ vua Tây Hạ.
Cửa xe mở ra, Trương Thác từ trong xe bước xuống.
Lần trước, khi anh đến đây, tất cả những người sống xung quanh đều đã rời đi rồi. Dường như bây giờ chẳng còn ai muốn ở lại nơi hoang vu đến cỏ cũng không mọc được như nơi này nữa.
Trương Thác đi dọc theo hàng rào nơi góc sân nhỏ, ngôi nhà tranh hiện ra trước mắt anh.
Trên lề ngôi nhà tranh có một thanh kiếm sắt gỉ.
Từ ngôi nhà tranh, một làn khói bốc lên nghi ngút.
Trương Thác tiến đến gần hàng rào, mở cái cửa gỗ ra.
“Cọt kẹt!”
Cánh cửa gỗ cũ kỹ mang theo âm thanh của năm tháng bị Trương Thác chậm rãi đẩy ra.
Trương Thác bước vào trong sân.
Rèm cửa ngôi nhà tranh được vén lên, một cánh tay già vươn ra khỏi rèm cửa, ông cụ vừa bước ra khỏi ngôi nhà tranh, nhìn thấy Trương Thác thì lập tức mỉm cười nói: “Đến ăn một bát canh thịt cừu đi”
“Được” Trương Thác gật đầu, anh ngồi xuống cái bàn đá trong sân.
Chẳng mấy chốc, ông cụ đã bưng một bát canh thịt cừu đến trước mặt Trương Thác, bát canh có vài miếng thịt cừu đều đang tỏa ra mùi thơm.
Trương Thác cầm bát canh thịt cừu lên uống một ngụm, mặc dù đây là lần thứ hai ăn canh thịt cừu nhưng anh vẫn cảm nhà tranh hiện ra trước mắt anh.
Trên lề ngôi nhà tranh có một thanh kiếm sắt gi.
Từ ngôi nhà tranh, một làn khói bốc lên nghỉ ngút.
Trương Thác tiến đến gần hàng rào, mở cái cửa gỗ ra.
“Cọt kẹt!”
Cánh cửa gỗ cũ kỹ mang theo âm thanh của năm tháng bị Trương Thác chậm rãi đẩy ra.
Trương Thác bước vào trong sân.