Con Rể Quyền Quý

Chương 1576



Chương 1576:

“Tôi hiểu được đạo lý này. Thế nhưng cái tên Tổ Lâm này…”

Bạch Trình muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

“Tôi biết” Trương Thác gật đầu: “Cậu cho rằng trước khi tôi quyết định chọn cậu ta thì không điều tra trước sao?”

‘Đại ca, tôi cảm thấy không hiểu” Bạch Trình lắc lắc đầu nói: “Nếu anh đã điều tra người này thì chắc hẳn anh cũng biết trong lòng anh ta quá mức tăm tối. Hơn nữa, cái tên này còn có một nhân cách vô cùng nghiêm trọng…”

“Được rồi” Trương Thác lên tiếng cắt ngang lời nói của Tổ Lâm: “Tôi đã quyết định rồi”

Bạch Trình thấy Trương Thác kiên định như thế thì cũng không nói gì nữa.

“Đại ca, anh nói sao thì là vậy đi! Tôi chỉ không muốn thấy đảo Quang Minh mà chúng ta khổ sở gầy dựng thành một thiên đường lại bị người khác biến thành một lưỡi dao giết người.”

Trương Thác nghiêng đầu, liếc nhìn Tổ Lâm đang đứng trên sân khấu, lên tiếng: “Nếu thật sự có ngày đó thì tôi sẽ đích thân cho người ở đảo một câu trả lời thỏa đáng. Mau đi thôi, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm”

Trương Thác bước về trước, nhanh chóng lướt qua người Bạch Trình.

Bạch Trình thở dài một tiếng, lắc đầu sau đó nhanh chóng chạy theo Trương Thác.

Trong một căn phòng trống bên trong một khách sạn, trong phòng cũng không bật đèn, Thiệu Khang đang quỳ ở đó, cho dù Trương Thác không có mặt ở đây thì anh ta cũng không dám đứng dậy.

“Cậu mau đứng dậy đi, tôi có chuyện muốn hỏi cậu” Giọng nói của Trương Thác vang lên sau lưng Thiệu Khang.

Thiệu Khang đứng dậy, cúi thấp đầu nhìn Trương Thác: “Thiệu Khang ra mắt quân vương đại nhân.”

“Được rồi, bắt đầu từ hôm nay, tôi đã không còn là quân vương nữa rồi” Trương Thác khoát khoát tay: “Tôi hỏi cậu, các người muốn lấy cái thứ đó để làm gì?”

Thiệu Khang lắc lắc đầu: “Theo lời của đại nhân thì do đại nhân Đức Lăng đã ủy thác chúng tôi mang thứ đó đến cho ngài ấy. Còn nguyên nhân cụ thể thì tôi không biết, thế nhưng dường như đại nhân Đức Lăng cũng được người ta nhờ. Hôm qua khi tôi giao tới, ngài ấy đi vào một căn phòng. Lúc ngài ấy quay trở ra thì bảo với tôi rằng thứ đó là đồ giả. Đại nhân Đức Lăng này căn bản không thể nhận ra được đồ thật và đồ gải, chắc chắn có người đã nói cho ngài ấy biết. Hơn nữa lúc đại nhân Đức Lăng từ trong phòng bước ra thì trên cổ xuất hiện vết thương”

“Có người ủy thác cho ông ta” Hai mắt Trương Thác híp lại, trong lòng đang nghĩ xem người đứng sau Đức Lăng là ai.

“Đại nhân, trước khi tới đại nhân Đức Lăng đã nói với tôi một câu. Ngài ấy bảo rằng nếu chuyện này thành thì người đứng sau ngài ấy có thể để cho ngài ấy… Để cho ngài Thiệu Khang muốn nói gì đó những cuối cùng lại không nói ra.

“Nói mau!”

Thiệu Khang hít một hơi thật sâu: “Đại nhân Đức Lăng nói, nếu như chuyện lần này thành công thì người phía sau sẽ để cho ngài ấy cùng sóng vai với người đó ở đảo Quang Minh”

Thiệu Khang nói xong câu này thì vội vàng cúi đầu xuống.

“Ha ha!” Trương Thác cười khẽ một tiếng, sau đó lại nói: “Được rồi, cậu mau đi đi, chuyện liên quan tới thứ đó cứ giữ trong lòng là được rồi”

Trương Thác nói câu này thì cũng xem như đã cho Thiệu Khang ơn đại xá rồi.

“Cảm ơn đại nhân!” Thiệu Khang lại quỳ xuống đất lần nữa.

Trương Thác cũng không nhìn Thiệu Khang nữa mà xoay người nhanh chóng rời khỏi đó.

“Trông có vẻ như người đứng đằng sau cái tên Đức Lăng này vô cùng thần bí” Trương Thác lên tiếng hỏi Bạch Trình: “Cậu cảm thấy người đứng sau ông ta có thể là ai? Là thần ẩn danh hay là một thị tộc? Hay thần thánh thiên quốc? Hay là cục chín?”

Bạch Trình cười khổ một tiếng: “Đại ca à, những chuyện dùng đầu óc như thế này, anh đừng có hỏi tôi”

“Đi thôi, chúng ta mau tới tìm cái người tên Đức Lăng đó hỏi thăm một chút”