Con Rể Quyền Quý

Chương 1601



Chương 1601: Nhóm chuyển qua web mới truyen3.one nhé cả nhà!

Ở trước căn biệt thự mang phong cách Đại Nam kiểu mới, chủ yếu đều là các loại xe thương vụ hạng sang đang đỗ, ví dụ như Mercedes S600 vân vân. Mà ở trước căn biệt thự thiết kế theo phong cách châu u thì là có một vài siêu xe đang đỗ.

Dựa theo loại xe đỗ ở trước cửa hai căn biệt tự này cũng có thể nhận ra trong biệt thự là những loại người nào.

Bên trong căn biệt thự được thiết kế theo phong cách Đại Nam kiểu mới đều là người thế hệ trước của nhà họ Tân.

Khi Lâm Nhạc Hằng vừa bước vào biệt thự ngửi thấy một mùi thuốc đông y gay mũi đầu tiên. Cái mùi thuốc đông y này khiến Lâm Nhạc Hằng cực kỳ phản cảm. Trước khi Trương Thác xuất hiện, mỗi ngày ông ta đều giãy giụa trong đống thuốc này.

Xuyên qua sảnh lớn là một cái cầu thang vòng nối thẳng lên tâng hai.

“Chú ý một chút, đừng va hỏng đồ này nọ” Ngữ điệu của người phụ nữ trung niên rất không tốt mà n Lâm Nhạc Hằng cũng không tức giận, gật gật đầu.

Sau khi bước lên tầng hai, Lâm Nhạc Hằng ngửi thấy mùi thuốc đông y càng thêm nồng nặc. Điều này khiến mặt mày Lâm Nhạc Hằng nhăn hết lại. Mùi thuốc đông y nặng như thế, bệnh tình ông Tân sẽ thế nào?

“Là ông cụ Lâm từ Ngân Châu tới đó sao?”

Một giọng nói truyền tới từ tầng hai.

Lâm Nhạc Hằng vừa ngẩng đầu thì thấy một người trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi bước tới.

“Chào ông cụ Lâm, tôi là Tân Phong, đứng hàng thứ sáu trong nhà họ Tân, ông có thể gọi tôi là Tiểu Lục Tử. Bố tôi đã dặn riêng, nói hôm nay ông cụ Lâm tới gặp. Chuyện trong nhà bận bịu, chỉ còn lại một mình tôi và một người hầu, tiếp đãi không đầy đủ, mong ông cụ Lâm không trách” Giọng Tân Phong to, sức lực mười phần.

Lâm Nhạc Hằng không để ý phất tay: “Ông Tân có ơn với tôi, không cần lễ nghỉ rườm rà làm gì. Giờ thân thể ông cụ thế nào rồi?”

Vẻ mặt Tân Phong lúng túng, lắc đầu nói: “Bệnh của bố cực kỳ nặng, bác sĩ nói e rằng chỉ qua được năm nay”

Lâm Nhạc Hằng vừa nghe lời này thì biến sắc, thân thể theo bản năng căng chặt.

“Ông Tân, ông ấy…”

“Haiz” Tân Phong thở dài: “Ông cụ Lâm, ông theo tôi tới xem đi.”

Tân Phong dẫn theo Lâm Nhạc Hằng vào một căn phòng.

Mà người phụ nữ trung niên dẫn Lâm Nhạc Hằng tới còn đứng sau lưng Lâm Nhạc Hằng với vẻ mặt ghét bỏ, trừng mắt nhìn một cái, lúc này mới bước xuống tầng.

Ở trước một căn phòng trên tầng hai, Tân Phong dừng bước chân, cửa phòng trước mặt đóng chặt.

Mùi thuốc đông y đầy nhà đều bay ra từ căn phòng này.

“Ông cụ Lâm, bố tôi ở ngay bên trong, tình huống của ông ấy… Tự ông vào xem đi thôi” Tân Phong vừa nói vừa đưa một cái khẩu trang sang.

Lâm Nhạc Hằng gật đầu, nhận lấu khẩu trang đeo lên, đẩy cửa bước vào.

Trong nháy mắt Lâm Nhạc Hằng bước vào phòng, vẻ đau khổ trên mặt Tân Phong hoàn toàn biến mất, trái lại thay vào đó là sự khinh thường. Ông ta cầm một chai nước khử trùng, trực tiếp phun vào trong căn phòng, rồi sau đó mau chóng rời đi.

Căn phòng Lâm Nhạc Hằng bước vào rất lớn, có thể thấy căn phòng này được thiết kế rất xa hoa. Nhưng giờ đây lại bị màu trắng lấp đầy, tất cả đều mất đi sức sống, mùi thuốc trử trùng nồng nặc lan toả trong không trung, khiến người ta có cảm giác vô cùng không thoải mái.

Trong căn phòng ngập tràn màu trắng, một bóng người già nua nằm trên giường lớn, sắc mặt tái nhợt, có vẻ vô cùng suy yếu.

“Chú… Chú em Lâm, chú đến rồi, khụ… Khụ khụ…”

Giọng nói suy yếu vang lên trên giường bệnh.

Lâm Nhạc Hằng tiến lên phía trước, nhìn thấy người trên giường bệnh mà trong lòng phức tạp rối rắm. Nhiều năm trước thấy ông Tân hăm hở đến thế, mà giờ lại mang bộ dạng này.