Chương 1605:
“Em tự mình dọn dẹp đó. Chỗ này sao có thể để người không liên quan tới được?” Thiết Tăng Thiên Á đi vào trong phòng bếp, buộc một cái tạp dề vào trước người rồi cười dịu dàng với Trương Thác: “Anh ngồi trước đi, em đi chuẩn bị chút đồ ăn đã. Nếu không đợi lát nữa đám quỷ chết đói trở về không được ăn khuya sẽ biến thành chó sói mất”
Trương Thác dựa vào trên sô pha trong phòng khách, suy nghĩ không khỏi trôi về nhiều năm trước. Khi ấy bọn họ thường xuyên phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Trong cuộc sống của bọn họ không chia ngày sáng hay đêm tối, ăn khuya cũng là chuyện bình thường.
Mỗi lúc nửa đêm khi chấp hành nhiệm vụ về, tất cả mọi người muốn ở nhà làm chút đồ ăn này nọ. Lúc đó Thiết Tăng Thiên Á chính là đầu bếp tay sai của bọn họ.
Một mùi hương hấp dẫn mau chóng bay ra từ trong phòng bếp. Phía bên ngoài cửa sổ một mảnh tối đen, người thuê xung quanh sẽ ngẫu nhiên phát ra một vài âm thanh cãi nhau ồn ào, cứ như sống lại rất nhiều năm về trước. Khi ấy, mọi người còn đang cố gắng trong thế giới ngầm, mỗi một người đều rất liều mạng.
Từng đĩa từng đĩa thức ăn gia đình được Thiết Tăng Thiên Á dọn ra, đặt lên bàn trà trước mặt Trương Thác.
“Ha ha, tôi biết ngay biết ngay chắc chắn cơm đã nấu xong rồi. Tôi đã bảo mấy người không cần ăn trên máy bay mài”
Một giọng nói phấn khởi vang lên ngoài cửa. Cửa phòng bị người ta dùng chìa khoá mở ra từ bên ngoài, chỉ thấy Bạch Trình chạy tung tăng chạy vào, dùng sức hít hít cái mũi.
Bạch Trình thấy một bàn đồ ăn ngon kia, nước miếng mau chóng rơi xuống.
“Nào nào nào, cho tôi xem đầu bếp xinh đẹp của chúng ta nào!” Hải Thần vuốt cái đầu bóng lưỡng của mình, cũng phấn khởi chạy vào.
“Được rồi, nói chuyện chính đi” Trương Thác ngồi trên sô pha đột nhiên mở miệng. Giọng nói của anh không hề có tình cảm, khiến hai người vừa rồi còn đang phấn khởi nhất thời như rơi vào hố băng, chỉ cảm thấy cả người bỗng nhiên lạnh buốt.
Hai người Bạch Trình và Hải Thần bỗng nhiên ngây ra.
Quay lại căn nhà này, bọn họ còn tưởng rằng tất cả vẫn giống như thường ngày, lại đột nhiên phát hiện tất cả đã thay đổi từ lâu.
“Ngồi xuống ăn chút gì trước đi” Thiết Tăng Thiên Á bưng đĩa thức ăn cuối cùng bước ra từ trong phòng bếp, đặt lên bàn, sau đó đi qua bên cạnh rồi ngồi xuống.
Ở chỗ cửa, Ferret, Pease, Tóc Đỏ, Liizach, Alex, Nguyệt Thần và Vị Lai từng người bước đến.
“Qua đây cả đi, mau ăn cơm nào, mấy món ra trước đã nguội hết cả rồi” Thiết Tăng Thiên Á kêu một tiếng.
Nếu là trước kia, vốn chẳng cần Thiết Tăng Thiên Á nhiều lời, Bạch Trình, Hải Thần và Alex sẽ tự giác đi lấy bát rồi càn quét điên cuồng. nhưng giờ đây, đồ ăn đầy bàn, toả ra hương thơm hấp dẫn, lại chẳng một ai động tới.
Tất cả đều đã thay đổi.
Tổng cộng mười một người ngồi trong phòng khách, có hơi chật chội, nhưng mỗi người đã tìm được vị trí thuộc về mình. Trước kia bọn họ cũng ngồi như thế đấy.
Ánh mắt mọi người phóng lên trên người Trương Thác, chờ Trương Thác mở miệng.
Trương Thác quét mắt nhìn một cái mới mở miệng: “Chậm nhất là qua khoảng hai mươi tiếng nữa, người của cục chín Đông Hoà sẽ biết tin tức tôi vào kinh đô. Chúng ta phải làm hết chuyện ở đây trước đã. Thù năm ấy, phải báo!”
Nghe Trương Thác nói đến mối thù năm ấy, Hải Thần, Alex và Bạch Trình, bao gồm cả Thiết Tăng Thiên Á đều lộ ra ánh mắt thù hận.
Vị Lai nghi ngờ hỏi: “Anh cả, năm ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhiệm vụ vào kinh đô của mọi người cũng không khó khăn mà, vì sao lại ngu ngốc bị thương nặng như thế, xém chút nữa không trở về được?”
“Tôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc là ai đã ra tay với mọi người?”
Nguyệt Thần cũng hỏi.