Con Rể Quyền Quý

Chương 161





Dưới ánh mắt của thủ lĩnh Lưu Sa, Đàm Ngọc Bình vô thức lùi về sau mấy bước.

Khi nãy, anh ta cảm thấy mình như bị một thứ hung độc muốn một phen sống mái nhìn chäm chảm.
Trên thực tế, khi có ai sỉ nhục danh dự của Lưu Sa, người của Lưu Sa thật sự là phải một phen sống mái!
Chiến đấu, cũng là vừa chạm vào đã bùng phát, “Ra tay!” Kim Hâm hô to một tiếng, vung hai nắm đấm, tấn công về phía người đàn ông cầm đầu Lưu Sa.
Trận đấu của bọn họ không màu mè như cao thủ võ lâm trong phim truyền hình, nhưng cũng không khác đánh võ trong phim là mấy, còn càng đẫm máu hơn.

Cho dù là Lợi Nhẫn hay Lưu Sa cũng đều là người từng trải có kinh nghiệm phong phú, ra tay không hề nể tình chút nào.

Ba người có vành tai to luôn đứng ở cuối đội ngũ của Lưu Sa đưa mắt nhìn về ba phía, đều tự tìm kiếm, cái bọn họ nhìn chính là người mới trốn trong bóng tôi.
Ngoài Hàn Văn Tĩnh ra, những người mới của đội cảnh sát chưa ai từng gặp trường hợp như vậy, đều cực kỳ sợ hãi, sau khi thấy người của Lưu Sa tìm đến hoàn toàn không có ý muốn phản kháng, nghiêng người muốn chạy trốn.
Kim Hâm tránh thoát khỏi một dao của người cầm đầu Lưu Sa, hô to: “Điền Nhị, đi bảo vệ người mới”
“Được!” Điền Nhị gật đầu, không chút chần chừ đá bay người trước mặt mình, chạy về phía sau.
Lần này người của đội cảnh sát, cộng cả Hàn Văn Tĩnh vào thì có ba người đi theo Lợi Nhãn, trốn ở ba nơi khác nhau.

Hai người trong đó đã bị rượt chạy, chỉ có Hàn Văn Tĩnh còn ở tại chỗ, không di chuyển lung tung.
Người có vành tai to của Lưu Sa mang ánh mắt dữ tợn, đưa tay chụp vào trong góc chỗ Hàn Văn Tĩnh trốn, sau một giây gã duỗi tay ra ngoài, ánh mắt dữ tợn lập tức biến mất, trở thành vẻ hoảng loạn, gã cố hết sức muốn rút tay ra nhưng hoàn toàn không thể, sau đó, chỉ thấy một con dao chém mạnh lên cổ gã, khiến gã nhắm mắt lại, ngã người về phía trước.
Hàn Văn Tĩnh ngơ ngác nhìn trước mặt, vào lúc nấy, cô ta gần như không thấy rõ Trương Thác ra tay thế nào mà đã khống chế được bàn tay đưa tới của đối phương, khiến đối phương hoàn toàn không thể động đậy.
Áp đảo bằng sức mạnh, hoàn toàn là áp đảo bảng sức mạnh, cảnh trước mặt khiến Hàn Văn Tĩnh kích động muốn reo hò ra tiếng.

Đây là người đàn ông của mình, cho dù kẻ thù có mạnh bao nhiêu, mãi mãi đều không chịu nổi một đòn ở trước mặt anh.
Không có ai chú ý tới chuyện xảy ra ở nơi này “bi, tôi dẫn cô ra ngoài trước” Trương Thác giữ chặt cánh tay Hàn Văn Tĩnh, cũng không muốn chần chừ ở đây mãi.
Hàn Văn Tĩnh gật đầu, cô ta không bị ngốc, biết mình không thể tham gia vào trận đấu như thế, đi theo phía sau Trương Thác, lần mò muốn ra khỏi nhà máy.
Nhà máy rất tối, trận chiến cũng rất kịch liệt, một vài người đang đánh dữ dội hoàn toàn không chú ý đến hai người Trương Thác và Hàn Văn Tĩnh, ngược lại có người của Lưu Sa nhìn thấy, đi về phía hai người bọn họ, đều bị Trương Thác thoải mái giải quyết bằng một tay.
Thấy đã đi đến cửa nhà máy, Trương Thác nở nụ cười, chuyện của Lợi Nhãn và Lưu Sa, anh cũng không muốn xen vào, lần này đến chỉ là không muốn Hàn Văn Tĩnh bị thương mà thôi.
Không đợi Trương Thác mở cửa nhà máy bị đóng chặt ra, cửa lớn đã bị đá văng từ bên ngoài.


Bên ngoài nhà máy lại xuất hiện hai mươi mấy người của Lưu Sa, bọn họ xông vào bên trong Lợi Nhẫn vốn đã không có ưu thị lượng, bây giờ lại có nhiều người của Lưu Sa đến như vậy, Lợi Nhân hoàn toàn rơi vào thế yếu.
“Dừng, không đánh nữa!” Kim Hâm hét to một tiếng, đồng phục trên người hắn ta đã bị cắt thành vô số lỗ hổng, máu tươi tràn ra từ bên trong.

Khi nấy, hản ta vì tranh thủ thời gian cho Điền Nhị mà một mình đối mặt với bốn cao thủ của Lưu Sa, hoàn toàn bị vây vào thế yếu Dưới tiếng rống to của Kim Hâm, hai bên đều ăn ý dừng tay lại, ai cũng biết nếu đánh tiếp đều không bên nào có lợi.
Lợi Nhẫn khỏi phải nói, dưới tình huống số người thua xa đối phương, còn phải bảo vệ ba người mới, hoàn toàn không thể làm được.
Còn Lưu Sa, tuy lần này có thể đánh tháng, nhưng không ai chắc có thể giết sạch người của Lợi Nhãn, chỉ cần có một người chạy ra, mấy người bọn họ cũng đừng hòng thoát khỏi Hoa Hạ.
“Lưu Sa, mấy người thật sự quyết định không chết không thôi à?” Kim Hâm che cánh tay trái của mình, vết thương ở đó nặng nhất, bị chém mạnh một dao.
“Lưu Sa chúng tôi chưa bao giờ là người nhu nhược, các người sỉ nhục danh dự của chúng tôi, thì phải chịu đựng lửa giận của chúng tôi!” Người cầm đầu Lưu Sa nhìn chằm chảm Đàm Ngọc Bình.
Bây giờ Đàm Ngọc Bình đã nhìn rõ tình hình trước mắt, im lặng không dám nói một câu, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, cảm thấy vừa khó chịu vừa mất mặt.
Trương Thác kéo Hàn Văn Tĩnh đứng phía sau mấy người Lợi Nhẫn.
Đàm Ngọc Bình bị người cầm đầu Lưu Sa nhìn châm chãm như tìm thấy chỗ trút giận, nhìn Trương Thác: “Nhát gan như chuột, chỉ biết chạy!”
Trương Thác thẳng thừng đốp lại: “Chạy thì sao? Anh không chạy thì đánh tiếp đi!”
“Oắt con, cậu đừng có thách thức giới hạn của tôi!” Đàm Ngọc Bình hung hăng trừng Trương Thác, khi nãy anh ta bị người ta đánh đến bực bội, trên mặt, trên người trúng không ít quyền cước, một ngọn lửa giận còn đang bùng cháy trong lòng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Người của Lưu Sa anh ta không đánh lại, nhưng bây giờ người ngoài này, anh ta không quan tâm.
Dáng vẻ kiêu ngạo của Đàm Ngọc Bình khiến Trương Thác buồn cười: “Nói chứ, khi nãy anh kêu gào với người ta vui vẻ lắm mà, sao hả, đánh không lại thì trút giận lên người tôi ư2”
“Oắt con, cậu khiêu khích tôi đúng không!”

Đàm Ngọc Bình sải bước tới chỗ Trương Thác.
“Đủ rồi!” Kim Hâm hét to một tiếng: “Đàm Ngọc Bình, cậu chú ý một chút cho tôi!”
Trên mặt Đàm Ngọc Bình lộ vẻ đấu tranh, cuối cùng dừng lại không ra tay, nhưng vẻ mặt vẫn tràn đầy uy hiếp.
Kim Hâm nhìn người cầm đầu của Lưu Sa: “Hôm nay, mục tiêu của chúng ta đều là Thứ Phong, nhưng xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ Thứ Phong đã phát hiện từ lâu rồi.
Không bằng chúng ta cứ thế bỏ qua chuyện này đi? Bây giờ Lưu Sa các anh rời khỏi, tôi tuyệt đối sẽ không tính toán chuyện các anh xông vào Hoa Hại”
Người cầm đầu Lưu Sa cười khẩy một tiếng: “Nói dễ nghe quá nhỉ, chuyện Lợi Nhẫn các anh giãm lên danh dự của Lưu Sa chúng tôi, hôm nay phải có một kết quả!”
“Anh muốn kết quả gì?”
“Rất đơn giản, cậu ta chết!” Người cầm đầu Lưu Sa duỗi con dao gấp, chỉ thẳng lưỡi dao vào Đàm Ngọc Bình.
Sắc mặt Đàm Ngọc Bình lập tức thay đổi, trở nên tái xanh, tình hình bây giờ rất rõ ràng, nếu Lưu Sa thật sự muốn giết mình, ai cũng không thể bảo vệ được.
Kim Hâm nhướng mày: “Lưu Sa, các anh muốn người của Lợi Nhãn chúng tôi như thế, xem Lợi Nhãn chúng tôi là cái gì, quả hồng mềm mặc cho người ta ức hiếp sao?”
“Sỉ nhục người của Lưu Sa chúng tôi thì phải sống mái một phen!” Người cầm đầu của Lưu Sa lại lùi về phía sau, dao gấp để ngược xuống phần eo, có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Bầu không khí giữa hai bên đột nhiên trở nên nặng nề.
Đúng lúc này, một âm thanh không hài hoà cắt ngang bầu không khí nặng nề đó Tiếng chuông điện thoại của Trương Thác liên tục vang lên, tin nhắn lần lượt được gửi đến, trở nên cực kỳ chói tai trong bầu không khí thế này.