Con Rể Quyền Quý

Chương 1627



Chương 1627:

Trương Thác làm sao lại không biết anh em mình đang suy nghĩ cái gì, anh nói: “Mọi người không cần phải suy nghĩ nhiều, những điều chúng ta không biết được trên thế giới này có rất nhiều. Bây giờ mọi người đều cảm giác được thế lực này rất mạnh, nhưng chúng ta vẫn còn chưa hiểu được nếu bọn họ thật sự mạnh mẽ như vậy đã sớm cho người nghiền nát chúng ta tại sao lại phải lén lút điều tra làm gì. Cũng gần tới tết rồi, ngoại trừ chị Nguyệt còn đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, những người còn lại nên nghỉ ngơi thật tốt, chờ hết tết tôi sẽ dẫn mọi người đi huấn luyện”

“Chúng ta thật sự đã buông thả bản thân quá lâu rồi” Hải Thần vừa nói vừa duỗi lưng.

“Mọi người đều nghỉ ngơi vài ngày đi. À, đúng rồi, Ferreth”

Trương Thác nhìn một bên nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm nhà cậu có cái nhà hàng tên Kim Các gì đó đúng không? Hơn nữa món vịt nướng ở đó cũng khá nổi tiếng?”

“Đúng là có chút tiếng tăm” Ferreth gật đầu nói.

Trương Thác mở miệng: “Vậy tối nay phải phiền cậu dẫn mọi người tới đó rồi, đã tới Đô Thành mà không ăn thử món vịt nướng thì có chút uổng công rồi”

“Được, tiền cơm tối tôi sẽ cho người đưa tới chỗ của chị dâu” Ferreth trả lời.

“Được rồi, mọi người hãy chơi thật vui vẻ, tôi có việc phải đi trước.” Trương Thác chào tạm biệt mọi người rồi rời khỏi phòng họp trước.

Trương Thác không phải không để ý tới cái thế lực Phản Tổ Minh này, mà là anh không muốn gây áp lực tâm lý cho mọi người, tình hình hiện tại đã như vậy, sau này sẽ càng có nhiều chuyện xảy ra hơn, nếu bây giờ anh gây áp lực với mọi người thì có thể sẽ xảy ra chuyện xuống tinh thần khiến mọi chuyện hỏng bét.

Rời khỏi phòng họp, Trương Thác liên lạc với Lâm Ngữ Lam. Hiên tại Lâm Ngữ Lam cũng đang muốn liên hệ, hợp tác với một vài tập đoàn lớn.

Tập đoàn Nhất Lâm bây giờ có thể ví như một một ngọn núi lớn đầy châu báu khi có nguồn vốn lưu động khổng lồ, thế nhưng khoản tiền này lại không có đất dụng võ. Muốn phát triển thật tốt thì phải tìm được hướng đi tốt nhất, đồng thời đưa nguồn vốn ra ngoài thị trường.

Ở một nơi chứa đầy nhân tài như rồng như hổ sinh hoạt như Đô Thành này, có thể tại đây trở thành một xí nghiệp vững mạnh thì tuyệt đối phải tìm ra một con đường rộng hơn.

Hướng phát triển hiện tại với tập đoàn Nhất Lâm mà nói, cho dù có được nguồn vốn lưu động lớn thì trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà đứng vững được.

Trương Thác đi theo địa chỉ Lâm Ngữ Lam viết cho mình thì gặp được Lâm Ngữ Lam đang ở dưới lầu một công ty.

Trương Thác nhìn thấy Lâm Ngữ Lam có chút mệt mỏi, đầu tóc rối bù, dù sao nơi này cũng là Đô Thành, không nói tới những phiền phức giữa dòng người ngược xuôi, Lâm Ngữ Lam vẫn phải tự mình làm hết mọi chuyện quan trọng.

Trương Thác đi tới đón Lâm Ngữ Lam: “Vợ ơi, hôm nay em bàn bạc công việc có thuận lợi không?”

Lâm Ngữ Lam nhẹ nhàng lắc Không được, em có tìm hiểu vài công ty, nhưng so với yêu cầu của em họ đều thiếu một vài mục, hướng phát triển cũng không tính quá xa.

Nếu hợp tác cùng bọn họ thì tài chính của tập đoàn Nhất Lâm rất có thể gặp nguy hiểm. Chỉ có thể tìm một vài tập đoàn đứng đầu, nhưng Đô Thành này quá lớn vã lại còn có rất nhiều tập đoàn đứng đầu, muốn liên hệ với đối phương quả thật rất khó, dù sao tập đoàn Nhất Lâm của chúng ta trong mắt bọn họ giống như nhà giàu mới nổi. Anh có biết không trong mắt những người đó chuyện nguồn vốn của chúng ta đột nhiên tăng lên đều không đáng tin cậy.

“Có muốn anh giúp em tìm vài người không?” Trương Thác hỏi cô.

“Không cần, em không thể cái gì cũng dựa vào anh được”

Lâm Ngữ Lam lắc đầu: “Em đã nhờ ông nội giúp đỡ. Ông nội đã đi tìm ông Tân, chắc chút nữa sẽ liên hệ với em thôi.”

Lâm Ngữ Lam vừa nói xong thì di động ngay lập túc vang lên.

Lâm Ngữ Lam cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cười nói: “Ông nội gọi tới.”

Lâm Ngữ Lam nói xong ngay lập tức bắt máy. Sau khi nói vài câu, cô tắt điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại, Lâm Ngữ Lam quay qua hỏi Trương Thác: “Chồng à, anh có quen biết với tập đoàn Khải Trung sao?”

“Khải Trung?” Trương Thác suy nghĩ một chút mới nói: “Là công ty do họ Ngụy mở đúng không?”

“Đúng vậy!” Lâm Ngữ Lam gật đầu: “Người phụ trách công ty là họ Ngụy, ông nội đã nhờ ông Tân liên hệ ủy thác với đối phương trước, ông bảo em đi tìm ông ta”