Con Rể Quyền Quý

Chương 1654



Chương 1654:

“Khi thấy mục tiêu thì nhanh chóng đưa đi toàn bộ, nếu có phản kháng thì nhanh chóng sử dụng những hình phạt thích đáng để trừng phạt”

Mấy người ở cục chín nhanh chóng vọt vào trong khách sạn.

Ngay sau đó, Trương Thác nhanh chóng nhìn thấy Lâm Hải bị thành viên của cục chín áp giải ra ngoài.

“Buông ra! Buông tôi ra! Anh là ai!” Lâm Hải không ngừng vặn vẹo gầm thét với hai tay bị kéo ra sau lưng.

“Đàng hoàng một chút đi, hiện tại tôi nghi ngờ cậu có liên quan đến một vụ án mạng, vì thế mau về cục cùng tôi để hợp tác điều tra đi!”

Lâm Hải bị áp giải ra ngoài, vừa nhìn thấy Trương Thác liền hét lên: “Anh rể à, mau cứu em với! Bọn họ tới bắt cả nhà chúng ta đi rồi!”

Lâm Hải vừa dứt lời thì Trương Thác nhanh chóng nhìn thấy đám người Lâm Ngữ Lam, Lâm Kỳ Văn đều bị người của cục chín bắt ra ngoài. Thế nhưng ngoại trừ Lâm Hải bị còng tay ra thì những người còn lại không bị còng.

“Vợ à” Trương Thác sải bước đi tới: “Em không sao chứ?

“Không sao” Lâm Ngữ Lam lắc đầu. Sau khi người của cục chín đến, cô nhanh nhẹn đồng ý đi theo đối phương, cũng không hề phản kháng lại.

Một thành viên của cục chín đến, xem một bức ảnh trên điện thoại, sau đó nhìn Trương Thác rồi nói: “Còn cái này, mau đưa đi luôn đi!”

Tiếng nói của thành viên cục chín vừa dứt, anh ta nhanh chóng vung tay lên, hai người đứng sau lưng anh ta nhanh chóng tiến lên phía trước sau đó vây quanh Trương Thác.

Trương Thác nhanh chóng giớ hai chiếc bánh tiêu và hai ly sữa đậu nành trong tay lên: “Các vị, chắc hẳn nơi đó của các người không cung cấp bữa sáng đúng không? Vậy thì các người không ngại để tôi ăn một chút chứ?”

“Bớt nói nhảm lại đi, tôi sẽ để thời gian cho cậu dùng bữa sáng, mau đi thôi” Một người giữ chặt bả vai Trương Thác, hạ giọng ra lệnh.

Trương Thác quay sang nở một nụ cười yên tâm với nhóm Lâm Ngữ Lam, sau đs anh uốn người rời khỏi khách sạn.

Những chiếc Accord này chính là mấy chiếc xe dùng để đưa nhóm Trương Thác rời khỏi đây.

Sau khi nhóm Trương Thác lên xe thì đều bị chụp một cái bịt mắt, bắt đầu từ bây giờ bọn họ sẽ chẳng biết mình sẽ đi về đâu.

Mấy chiếc Accord chạy băng băng trên đường phố Đô Thành.

Trương Thác ngồi ở hàng ghế sau, chiếc bịt mắt che đậy †ầm mắt của anh, bên cạnh anh đang có một người ngồi nhìn chằm chằm về phía anh.

“Cho phép tôi nói một câu nhé!” Trương Thác đang bị bịt mắt đột nhiên lên tiếng: “Nếu như các người thật sự đến cục chín thì nên rế trái vào giao lộ trước mặt thì sẽ gần hơn một chút. Với đường xá và thời gian ở Đô Thành lúc này mà nói thì điểm giao tiếp theo sẽ bị tắc đường hơn so với chỗ này. Theo góc độ áp tải phạm nhân mà nói thì việc kẹt xe sẽ khiến rất nhiều nhân tố không xác định xảy ra các người hẳn là nên chú ý một chút”

Hai người ngồi bên cạnh Trương Thác cảm thấy vô cùng kinh ngạc, họ đưa mắt nhìn nhau một chút, sau đó đồng thời giơ tay lên kiểm tra tấm bịt mắt trước mặt Trương Thác.

“Không cần phải làm thế đâu” Trương Thác tựa lưng vào hàng ghế phía sau, chậm rãi lên tiếng: “Kể từ khi các người lên đường cho tới bây giờ thì tổng cộng mất khoảng mười bảy phút, trong lúc đó thì có ba lần quẹo trái, hai lần quẹo phải. Khi động cơ gần đạt tới mức hai ngàn sáu trăm thì khi đến khúc giao lại nhanh chóng hạ xuống, tổng cộng quá trình này diễn ra năm lần. Đây là quá trình chuyển số tự động của hộp số tự động. Nói cách khác, các người đã không giảm tốc độ trong khoảng thời gian này và ở mãi chỗ mức số năm.

Theo Tình hình giao thông ở thủ đô thì chắc hẳn tốc độ thuộc vào khoảng tám mươi kilomet một giờ. Dựa vào chỗ chúng ta lên đường thì có thể đoán được bây giờ chúng ta đang ở đường số hai”

Lời nói của Trương Thác khiến hai người bên cạnh lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì những gì Trương Thác nói đều đúng.