Con Rể Quyền Quý

Chương 1663



Chương 1663:

“Khóc cái gì mà khóc! Ai cho các người khóc lóc ở đây chứ? Mau ngậm miệng lại cho tôi!” Một giọng nói mang theo vẻ trách móc nhanh chóng vang lên, chính là thuộc họ của Tấn Hằng.

Tiếng quở trách này dọa Từ Uyên sợ hết hồn, tiếng khóc của cô ta nhanh chóng ngừng lại.

Trương Thác chợt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía nơi vừa phát ra tiếng nói.

Người đàn ông vừa lên tiếng quá mắng ra cũng quay sang đưa mắt nhìn về phía Trương Thác, ánh mắt hai người chạm nhau. Trong ánh mắt của người đàn ông kia phát ra vẻ khiêu khích, ngạo mạn, tựa như đang muốn nói anh có thể làm được gì tôi nào?

Trương Thác khẽ mỉm cười, chậm rãi đi về phía trước một bước. Bước đi này để anh có thể nhìn thẳng vào mắt người kia, sắc mặt người kia nhanh chóng trở nên lạnh lẽo. Sự khiêu khích trong ánh mắt của người đó nhanh chóng biến mất, vào giờ phút này khi anh ta đối mặt với Trương Thác, anh ta có cảm giác bản thân mình đã bị một con mảnh thú để mắt tới. Mà con mãnh thú này có thể giương ra chiếc răng nanh to như một chậu máu, nuốt trọn lấy anh ta.

“Chúng ta đi thôi.” Trương Thác đi tới kéo tay Lâm Ngữ Lam nhanh chóng rời khỏi đây.

Bạch Bào Nhân đã đứng ngoài cửa chờ anh từ lâu.

Tất cả người của nhà họ Lâm nhanh chóng đi theo sau lưng Trương Thác.

Lúc đi ra tới cửa, Trương Thác thấy Tấn Hằng đang đi tới.

Tấn Hằng nhìn Trương Thác, từ từ nâng tay phải của mình lên sau đó dùng sức rạch một đường ở cổ.

Trương Thác cũng không để ý, anh nhanh chóng đưa người nhà họ Lâm rời khỏi trụ sở chính của cục chính. Bọn họ nhanh chóng đi vào thang máy, thang máy di chuyển lên trên.

Lúc cửa thang máy mở ra, bọn họ phát hiện mình đang ở chính giữa một kho hàng lớn.

Bạch Bào Nhân đi ra ngoài cùng với nhóm của Trương Thác, thấy trên mặt Lâm Ngữ Lam có chút bất ngờ thì lên tiếng giải thích: “Có không dưới mười lối ra trong trự sở chính của cục chín, những cửa ra này có thể đi thông đến các vị trí trong Đô Thành. Còn cửa vào của cục chín thì được liệt vào danh sách bảo mật của cục vì thế tôi không thể tiết lộ cho mọi người được. Xe đã chuẩn bị xong rồi, các vị lên xe trước đi”

Lâm Ngữ Lam gật đầu một cái.

Người nhà họ Lâm cũng nhanh chóng bước lên chiếc xe thương vụ mà Bạch Bào Nhân đã đặc biệt chuẩn bị cho họ.

Sau khi Trương Thác lên xe thì nhanh chóng phát hiện thần sắc của nhóm Lâm Kỳ Văn có chút ngơ ngẩn, hiển nhiên là vẫn chưa khôi phục tinh thần sau chuyện này.

“Ôi” Trương Thác thở dài: “Chúng ta vẫn chưa ăn gì, mau ăn cơm trước đi, sau đó nghỉ ngơi một chút, hôm nay cũng không đi đâu cả”

Trong trụ sở chính của cục Chín.

Tấn Hằng ngồi bên trong phòng làm việc của mình, ánh mắt anh ta trở nên thâm độc, cũng không biết anh ta đang suy nghĩ chuyện gì.

“Cốc cốc cốc!”

Cửa phòng làm việc của Tấn Hằng bị ai đó gõ.

“Mau vào đi!” Tấn Hằng lên tiếng.

Ngay sau đó, cửa phòng làm việc nhanh chóng được đẩy ra, một cô gái trung niên khoảng độ ba mươi tuổi nhanh chóng đi vào.

“Chuyện gì?”

“Tôi vừa nhận được tin tức từ bệnh viện, nghi phạm lớn nhất trong vụ án của nhà họ Tân, người đàn ông họ Lâm kia đã chết rồi”

“Cái gì? Chết rồi sao?” Sắc mặt Tấn Hằng lộ vẻ kinh ngạc, nhanh chóng ngồi bật dậy: “Chuyện xảy ra từ lúc nào?”

Người phụ nữ trả lời: “Khoảng hai phút trước, hẳn là máy thở ở bệnh viện xảy ra vấn đề, không đủ cung cấp ô xi cho bệnh nhân vì thế tim ông ta đã ngừng đập rồi”